Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông ta cười cợt: "Cậu Du à, tôi và nhà họ Du các cậu đúng là có quan hệ thật nhưng đó đã là quá khứ rồi, nếu có thể, tôi sẽ giúp đỡ nhà cậu trên phương diện làm ăn hay lúc nhà cậu gặp rắc rối trong tương lai, nhưng tôi không thể vì cậu mà vứt bỏ cả Bạch Thị được!"


Du Tử Uyên nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.


Tần Nam không chút do dự nói ra những lời như thế làm cho cậu ta không tài nào hiểu nổi.


Rõ ràng nếu nói sản nghiệp của nhà họ Du lớn gấp trăm lần so với Bạch Thị thì không ngoa chút nào, dựa vào đâu mà ông ta chọn Bạch Thị chứ?



"Ông Tần, ông có biết lựa chọn này có nghĩa là gì không? Tại sao ông lại chọn như vậy?", sắc mặt Du Tử Uyên tối đi, hơi uy hiếp Tần Nam.


Ông ta đáp: "Tại sao lại chọn như vậy à? Để xem, chắc là do tôi chướng mắt cậu đấy!"


Trời đất... Tần Nam vừa nói câu đó xong thì những người xung quanh đồng loạt sững sờ.


Ai cũng không nghĩ rằng ông ta lại quyết định như thế, đã vậy còn nói chướng mắt Du Tử Uyên.


Tần Nam đang tỏ thái độ đứng về phía nhà họ Bạch!


Nghĩ tới đây, tất cả mọi người nhìn về phía Bạch Phi Nhi, trong ánh mắt có ba phần kính trọng, bảy phần sợ sệt.





Tần Nam thấy Du Tử Uyên làm vẻ mặt như mình là người đần độn thì cười khẩy. Nhóc con, cậu tưởng tôi ngu nhưng thực chất cậu mới ngu đấy, gây ra họa lớn thế nào mà bản thân còn không hay!


Du Tử Uyên vốn định làm mình làm mẩy chút thôi, không ngờ cuối cùng lại bị vả mặt thật đau. Cậu ta hít sâu một hơi rồi nói: "Ha ha, xem ra nhà họ Tần muốn xé mặt với nhà họ Du..."


Ngay khi Du Tử Uyên muốn dằn mặt Tần Nam thì ông ta lịch sự đi đến bên cạnh Trần Hạo, xem cậu ta như không khí: "Anh Trần, anh và chủ tịch Bạch đến đây sao không nói tôi một tiếng thế? Nếu biết trước thì tôi đã đến đón anh rồi mới qua đây".


"Hả?"


Các khách mời trong đại sảnh ngỡ ngàng.


Vừa rồi Tần Nam mới đưa ra quyết định khiến bọn họ cực kỳ ngạc nhiên, bây giờ lại tỏ ra xu nịnh như thế?


Hình như đối tượng xu nịnh là tên ở rể nhà họ Bạch thì phải?


Chuyện gì thế này?


Du Tử Uyên cũng nổi đóa, ánh mắt trở nên dữ tợn: "Ha ha! Tần Nam, ông được lắm, hãy chờ xem!"


Dứt lời, cậu ta trừng mắt nhìn Trần Hạo rồi xoay người bỏ đi.


Tần Nam thì thầm với anh: "Anh Trần, đừng chấp nhặt với tên nhóc ngu ngốc đó, tôi tuyệt đối không dành vị trí đối tác cho nhà khác đâu!"





Trần Hạo thản nhiên gật đầu rồi kéo Bạch Phi Nhi đang ngây ngốc ra ngoài.


Tần Nam nói với theo: "Để tôi tiễn anh!"


Cứ thế, ông ta bỏ lại bữa tiệc các nhà kinh doanh Hải Dương đã chuẩn bị cho mình mà khúm núm tiễn hai người đi.


Những người kinh doanh có mặt ở đây đều mở mắt trừng trừng nhìn Tần Nam cung kính tiễn Trần Hạo và Bạch Phi Nhi đi khỏi, hai mắt nhìn nhau nghĩ thầm hôm nay Bạch Thị đã mạnh đến mức này rồi hay sao? Mọi người ngoài trừ khiếp sợ ra chỉ còn có kinh ngạc.


Mà sau khi Du Tử Uyên phẫn nộ rời khỏi phòng tiệc xong, lại chạm mặt với một ông lão chậm rãi đi tới.


Nhìn thấy người này, trong con ngươi Du Tử Uyên lộ ra vẻ chán ghét, tận sâu trong ánh mắt còn có vẻ tàn nhẫn.


"Cậu chủ, cậu đi theo tôi, lão bộc có lời muốn nói!"


Ông già râu tóc bạc phơ, biểu cảm cứng nhắc, tuy rằng nói ra những lời cung kính của người làm với người chủ, nhưng trong giọng nói lại chẳng nhận ra chút nào.


Lúc này, nếu là người hơi quen thuộc với nhà họ Du có mặt ở đây nhất định sẽ giật mình, chú Đông, tổng quản của nhà họ Du thế mà cũng đến Hải Dương.


Chú Đông thuê được một phòng bao xong, Du Tử Uyên vừa bước vào đã phiền chán ngồi xuống, tự châm lửa hút thuốc.


Du Tử Uyên vẻ mặt không kiên nhẫn, nhưng ông ta lại làm như không thấy.


"Cậu chủ, bây giờ cậu hẳn đã nhận ra người tên Trần Hạo này không đơn giản rồi chứ!", chú Đông khuyên ngăn nói.


Du Tử Uyên nói: "Vậy thì sao?"


Ông ta bình tĩnh nói: "Cậu chủ, quân tử nên tránh xa nơi nguy hiểm, cậu cũng đừng quên mục đích khi cậu đến đây!"


Du Tử Uyên nói: "Vậy sao? Có rất nhiều cách để mời người khác, tôi không cho rằng mình đã làm sai!'


Chú Đông cười nhạt: "Tôi chưa nói cậu chủ làm sai, chẳng qua lão bộc cảm thấy chuyện như vậy, cho dù cậu chủ có muốn làm, cũng nên để cho người khác đi làm, nếu cậu chủ thật sự không nuốt trôi được cơn giận này, nhất định muốn tự mình giải quyết, cũng phải một lần nhanh gọn! Mà không phải như bây giờ!"


Cậu ta nham hiểm cười khà khà, ánh mắt nhìn chằm chằm chú Đông: "Ông đang dạy tôi đấy à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK