Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đó là điều tôi nên làm mà!”


Nói xong, Vương Hoa nhận lấy hành lý trên tay Trần Hạo bỏ vào cốp sau, lái xe chở hai người rời khỏi sân bay.


Trên đường, Vương Hoa chủ động nói về chuyện tham gia giải thưởng.


“Chủ tịch, lần này Diệc Hiên chúng ta được Ma Đô Quốc Tế đề cử lễ trao giải thiết kế trang sức, là chuyện vô cùng vinh dự! Là một công ty trang sức mới nổi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một năm đã được tham gia giải thưởng cao cấp của nước Hoa, bây giờ tôi vẫn cảm thấy như đang nằm mơ vậy!”


Bạch Phi Nhi cười một tiếng: “Đều là kết quả do mọi người cố gắng!”



Vương Hoa nói: “Nhưng mà mặc dù Diệc Hiên được đề cử, chúng ta cũng không thể lơ là được, tôi đã xem quá trình trao giải rồi, biết rõ trao giải đề cử này chỉ là giai đoạn thứ nhất thôi, chúng ta nhất định phải tham gia thi đấu đề cử, sau khi giành được thắng lợi mới tính là được xác định tư cách chính thức, mới có thể tham gia lễ trao giải!”


Bạch Phi Nhi không ngờ được còn có một cửa ải phải vượt qua, nhưng cũng không tạo áp lực cho Vương Hoa, đành nói: “Cố gắng hết sức là được rồi, không bắt buộc!”


"Vâng!”, Vương Hoa gật đầu: “Hiếm khi chủ tịch và chồng đến Ma Đô, tôi đã chuẩn bị chỗ ở cho hai người là ở câu lạc bộ Hoàng Bộ rồi, đây là câu lạc bộ đứng đầu Ma Đô, bên cạnh không xa chính là núi Vân Sơn, phong cảnh rất đẹp, lúc không có việc gì, chủ tịch có thể đến khu du lịch núi Vân Sơn với chồng mình!”


Bạch Phi Nhi gật đầu: “Anh vất vả rồi!”


Vương Hoa nói: “Là điều tôi phải làm!”


Rất nhanh chiếc xe đã dừng lại ở bãi đỗ xe của câu lạc bộ Hoàng Bộ.


Trong lúc nói chuyện, ba người đã đi vào trong.


Câu lạc bộ Hoàng Bộ được trang hoàng rất lộng lẫy, phong cách trang trí không hẳn là của Hoa Hạ, cũng không theo con đường xa hoa phung phí, nó là sự kết hợp hòa trộn giữa nét hữu tình của vùng sông nước Giang Nam và phong cách hiện đại của Ma Đô, cảm giác rất đặc biệt





Vương Hoa đưa hai người đến căn phòng đã được đặt trước rồi tạm biệt, việc tham gia trao giải còn có rất nhiều chuyện cần anh ta xử lý, Bạch Phi Nhi cũng không tiện giữ anh ta lại để tìm hiểu tình hình của Bạch thị ở Ma Đô nữa.


Sau khi về phòng thu dọn hành lý xong xuôi, Trần Hạo liền kéo cô đi dạo một vòng ở khu ngắm cảnh của câu lạc bộ.


Trần Hạo thấy Bạch Phi Nhi có tâm sự nặng nề, liền cười trêu ghẹo: “Bà xã, sao hôm nay em lạ thế?”


“Lạ? Lạ ở chỗ nào?”, Bạch Phi Nhi buồn bực hỏi.


“Đáng yêu một cách kì lạ!”


Bạch Phi Nhi cạn lời đi theo Trần Hạo vào sảnh chính của câu lạc bộ, nghĩ thầm tên này bị làm sao thế không biết, sao đột nhiên lại biết nói lời âu yếm rồi?


“Thần kinh!”, cô tức giận nói.


Trần Hạo lại chững chạc đàng hoàng đánh giá Bạch Phi Nhi từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn một lần từ dưới lên trên.


“Nhìn cái gì?”, cô tức giận hỏi.


“Bà xã, có phải dạo này em mập lên không!”, anh nói.


Nghe thấy lời này, dù là Bạch Phi Nhi vốn lạnh lùng cũng không khỏi khẩn trương hẳn lên.


“Mập sao? Không phải chứ?”


“Nhưng sao anh lại cảm thấy trọng lượng của anh ở trong lòng em càng ngày càng tăng lên vậy?”, Trần Hạo nói.


Bạch Phi Nhi giật giật khóe miệng, cứ nhìn chằm chằm Trần Hạo mấy giây, cuối cùng không nhịn được bật cười phì một tiếng.


“Anh bị điên hả?”, cô nói.


“Anh nói em lo lắng như vậy làm gì? Xe đến trước núi ắt có đường, lúc này em lo lắng cũng vô dụng! Hiếm khi hai chúng ta được ra ngoài, phải thả lỏng, Bạch thị có thể hỏng bét đến mức nào được?”, Trần Hạo nói.


Bạch Phi Nhi biết Trần Hạo cố ý dỗ cô vui vẻ, mặc dù trên mặt còn lạnh lùng, trong lòng lại như có dòng nước ấm chảy qua.


“Em vào nhà vệ sinh, chờ em đấy!”, Bạch Phi Nhi nói xong liền đi vào nhà vệ sinh của đại sảnh.


Trần Hạo thì đến khu hút thuốc lá châm cho mình một điếu thuốc, nhàn nhã ngồi hút.


Anh lại không chú ý, ở một góc của sảnh chính, một người phụ nữ trung niên ăn mặc đẹp đẽ sang trọng vẫn luôn nghiền ngẫm quan sát anh. Vừa rồi lúc Trần Hạo dỗ Bạch Phi Nhi vui vẻ, bà ta đã chú ý tới anh rồi.


Người bạn bên cạnh bà ta thân mật ôm lấy một người đàn ông trẻ tuổi, thấy bà ta nhìn chằm chằm Trần Hạo không rời mắt thì buồn cười hỏi: “Sao thế, chị Hình vừa mắt tên nhóc kia?”


“Trông không tệ, tuấn tú nho nhã!”, bà Hình cười một tiếng.


Người bạn cẩn thận nhìn Trần Hạo, nói: “Trông cũng được đấy, tên khốn Mã Khôn kia làm ăn kiểu gì vậy, câu lạc bộ có hàng tốt thế mà không giới thiệu cho chúng ta, cậu ta có còn muốn làm ăn nữa hay không?”


Nghe nói như thế, người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh chị Vương nũng nịu: “Chị Vương, chị thật đáng ghét, đau lòng chết mất, chẳng lẽ em không đẹp trai sao? Có em ở đây chị còn nhìn người khác!”


Chị Vương cười ha ha, nhẹ nhàng dùng tay sờ soạng khuôn mặt của người đàn ông kia: “Gấp gáp cái gì? Chờ một lúc nữa sẽ có cơ hội cho cậu biểu hiện!”


“Chị Vương thật đáng ghét, nói trực tiếp như vậy làm gì, người ta sẽ xấu hổ!”


Bà Hình buồn cười nói: “Thôi đi thôi đi, nhìn dáng vẻ lẳng lơ của cậu kìa!”


Chị Vương cười khanh khách: “Bà cũng đừng làm căng quá, đi lên hỏi giá thôi!”


Nói xong, chị Vương dẫn thanh niên rời đi.


Bà Hình thì nghiền ngẫm sửa sang lại quần áo, đi đến chỗ Trần Hạo.


Câu lạc bộ Hoàng Bộ rất phóng túng, cái gì cần có đều có, một thứ nổi tiếng nhất trong đó chính là trai bao.


Mà bà Hình và chị Vương vừa mới rời đi là khách quen của chỗ này, bà Hình vô thức cảm thấy một anh chàng đẹp trai như Trần Hạo, còn biết dỗ dành phụ nữ, không phải trai bao thì là cái gì?


“Cậu nhóc đẹp trai? Mới tới sao?”, bà Hình đi đến sau lưng Trần Hạo hỏi.


“Hở...”, Trần Hạo ngây ra nhìn bà Hình đang mỉm cười quyến rũ nhìn mình, không hiểu ra sao.


“Xấu hổ cái gì chứ? Bao nhiêu tiền một tháng? Chị đây rất có hứng thú với cậu đấy!”


Trần Hạo bị bà Hình hỏi đến mức nghi ngờ vào cuộc đời, bao nhiêu tiền một tháng? Có ý gì?


“Xin lỗi quý bà này, tôi không hiểu lời bà nói lắm!”, Trần Hạo nói.


“Chậc chậc, cậu nhóc đẹp trai, còn thẹn thùng à? Vừa rồi em gái kia bao nuôi cậu hết bao nhiêu tiền? Một triệu? Hai triệu? Chỉ cần cậu đồng ý, chị có thể tăng giá cả lên gấp bội cho cậu! Thế nào?”


Trần Hạo điên rồi, anh nằm mơ cũng không nghĩ tới mình đường đường là Chiến Thần Chí Tôn mà lại có ngày bị người ta xem như trai bao.


“Bà chị này, bà hiểu nhầm rồi, tôi không phải loại người như bà nghĩ đâu!”, Trần Hạo cạn lời giải thích.


Bà Hình cho rằng Trần Hạo là người mới, cho nên ngại ngùng không dám thừa nhận, liền cười khanh khách nói: “Không sao cả, cậu nhóc đẹp trai, chỉ cần cậu đồng ý, chị có thể cho cậu rất nhiều tiền, hơn nữa còn không can thiệp vào tự do của cậu, chỉ cần cậu đi theo chị lúc chị nghĩ tới cậu là được, thời gian khác cậu muốn làm cái gì có thể làm cái đó! Một tháng cho cậu năm triệu, thế nào?”


Trần Hạo cạn lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK