Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Trị Bình cười bày tỏ: “Chủ tịch Tào, nếu chủ tịch Bạch có chuyện không tới được, hay là chúng ta ăn trước đi, có cơ hội lại gặp nhau!”


Sắc mặt Tào Thanh Nguyên rất khó coi, nhưng cũng không đoán ra được do Chu Trị Bình làm khó. Rất nhanh, ông ta đưa ra quyết định, gọi con trai là Tào Nghĩa Phong tới.


“Nghĩa Phong, con tiếp ông Chu và các vị ở đây ăn trước đi! Bữa này tôi mời, xin lỗi các vị, ngày khác Tào Thanh Nguyên nhất định tự mình mời các vị một bữa không say không về. Bây giờ tôi phải đi thăm chủ tịch Bạch và cậu Trần!”, ông ta nói.



Nghe vậy, sắc mặt Chu Trị Bình càng khó coi, không ngờ tới ở đây có nhiều ông lớn như vậy, Tào Thanh Nguyên vẫn cố ý muốn đi.


“Chủ tịch Tào! Ông xem, mọi người đều tới vì ông, ông đi như vậy, không khỏi phụ lại tấm lòng nhiệt tình của mọi người?”, Chu Trị Bình nói rất dễ nghe, trên mặt cũng là nụ cười khiêm tốn, có vẻ nhún nhường.


Nhưng Tào Thanh Nguyên lại nghe ra được sự uy hiếp trong lời nói này!


Ông ta thầm nghĩ, a, thành tựu hôm nay Tào Thanh Nguyên này có được cũng không phải từ trên trời rơi xuống! Chơi chiêu này với tôi sao?





Ngay lập tức, ông ta mỉm cười xin lỗi mọi người: “Mong mọi người có thể tha lỗi cho tôi, lần trước tôi bị tập kích, may nhờ có vợ chồng chủ tịch Bạch ra tay giúp đỡ. Nếu hôm nay họ có thể tới, tôi nhất định sẽ không rời đi, nhưng vợ chồng chủ tịch Bạch lại không đến. Nếu tôi tới Hải Dương mà lại không gặp ân nhân trước thì tôi sẽ thành hạng người gì chứ? Xin các vị thứ lỗi, ngày khác tôi nhất định mời rượu xin lỗi!”


Nói xong, không chờ Chu Trị Bình ngăn cản, Tào Thanh Nguyên trực tiếp rời đi.


Lời đã đến cổ họng nhưng không nói ra được, Chu Trị Bình muốn đuổi theo, nhưng bị Tào Nghĩa Phong ngăn lại: “Nào nào! Ông Chu, tôi uống cùng ông, thật xin lỗi…”


Bị Tào Nghĩa Phong ngăn cản, trong lòng Chu Trị Bình rất tức giận nhưng cũng không làm gì được, chỉ có thể mỉm cười đáp lại: “Được! Được!”


Lúc này, ngoài mặt Chu Trị Bình vẫn nở nụ cười bình tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng giận dữ.


Ông ta đường đường là quan chức cấp cao của một tỉnh, lại bị Tào Thanh Nguyên làm lơ như vậy? Thật là quá đáng!


Đương nhiên, vào lúc này, Chu Trị Bình cũng không thể hiện ra mặt, mà nhân lúc đi vào nhà vệ sinh, gọi cho con trai, để anh ta làm khó thêm Bạch thị!


Bạch thị hại ông ta mất mặt trước mặt nhiều người. Ông ta đường đường là một lãnh đạo tỉnh, mở tiệc chiêu đãi lại bị làm lơ, nếu không tính sổ, sao Chu Trị Bình chịu được?


Nhận được lệnh của bố, Chu Ngọc Hành vô cùng vui vẻ. Khoác cái danh của gia tộc lên, anh ta có thể tưởng tượng, nhà họ Bạch sẽ thảm thế nào!


Trần Hạo dám bắt anh ta quỳ, lần này Chu Ngọc Hành muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi.


Trời dần trở nên âm u, ở trong biệt thự, Bạch Phi Nhi có chút phiền não.


Lần đầu tiên cô không làm việc trong thư phòng, mà mở TV xem mấy bộ phim nhàm chán!


Đương nhiên, không phải Bạch Phi Nhi không có việc làm, mà tình hình Bạch thị đang gặp phải, dù cô có làm việc liều mạng thì cũng không giải quyết được.


Vậy nên, sau khi được Trần Hạo khuyên giải, cô thử cho mình thời gian rảnh rỗi!


Đương nhiên, cho mình thời gian rảnh rỗi, thật ra cũng là lừa mình dối người. Tuy rằng bây giờ Bạch Phi Nhi đang xem TV, nhưng thực tế trong lòng vẫn nghĩ đến Bạch thị!


Trần Hạo nói thẳng với cô, tình hình trước mắt của công ty chỉ có thể chờ thời gian giải quyết, Bạch Phi Nhi đồng ý, nhưng muốn cô không làm gì cả thì khó mà được!


Xem phim khoảng mười phút, Bạch Phi Nhi giống như bị ngược đãi chết đi sống lại!


Cô tức giận tắt TV.


Đúng lúc này, Trần Hạo bưng bát mì đã nấu xong đặt lên bàn. Thấy vậy, anh cười nói: “Sao không xem nữa?”


Bạch Phi Nhi tức giận nói: “Bộ phim này thật nhảm nhí, không thể nào xem nổi, nữ chính không biết nghĩ cái gì nữa, nam chính tốt thế, đối với cô ta cũng tốt, ấy vậy mà hết lần này tới lần khác không nhìn ra tình cảm của đối phương… em… tức ói máu mà!”


Nói xong, cô cúi đầu ăn mì, lại phát hiện Trần Hạo đang ngồi bên không nhúc nhích, ngước đầu lên nhìn thì chỉ thấy anh đang dùng một ánh mắt cười như không cười chăm chú nhìn mình.


Bạch Phi Nhi tức tối nói: “Anh nhìn em làm gì?”


Trần Hạo buồn cười bảo: “Phân cảnh này không chỉ có trên TV đâu, trong thực tế cũng có rất nhiều, có nhiều cô gái nhìn qua rất thông minh lanh lợi, nhưng ở phương diện tình cảm thì lại rất chậm tiêu!”


Bạch Phi Nhi cảm thấy lời nói của anh có hàm ý gì đó, mà Trần Hạo nói xong vẫn không động đũa cứ bình tĩnh nhìn cô như vậy, Bạch Phi Nhi bỗng biết ngay là tên này đang nói mình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK