Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“…”





Điên rồi! Có phải là tôi đang nằm mơ không? Quý tộc tôn quý vậy mà lại thật sự quỳ xuống!





“Vị này là vợ của tôi, Bạch Phi Nhi!”, Trần Hạo thản nhiên giới thiệu Bạch Phi Nhi với Angus.






Anh ta vừa nghe xong những lời này, lập tức muốn hành lễ tiếp!





Lương Hải cảm thấy lòng mình hỗn loạn trước gió, quả nhiên là quý tộc!





Nhóm người Trương Nghị không biết thân phận của Trần Hạo cũng vô cùng khiếp sợ, người này là chồng của bà chủ?





Bạch Phi Nhi vội vàng ngăn cản Angus đang chuẩn bị hành lễ, cô vươn tay ra nói: “Cậu Angus, không cần hành lễ! Tôi rất vui khi được làm quen với anh!”







Angus cầm lấy bàn tay của Bạch Phi Nhi rồi nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn: “Thưa cô, cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp, cô lộng lẫy tựa như một viên ngọc sáng trên đỉnh núi Alps…”





Angus theo thói quen nói ra những lời ca ngợi trong giới quý tộc.





Trần Hạo đau trứng cắt ngang, tiếp theo tên này sẽ giống như Đường Tăng niệm kinh, anh vội vàng nói: “Tôi nói này Angus, nói tiếng người đi!”





Angus không chút để bụng, anh ta mỉm cười nhìn Trần Hạo: “Vâng, cậu Trần, để tôi đổi thành lời khen đơn giản hơn. Thưa cô, cô là người phụ nữ đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời!”





Trần Hạo không nhịn được mà bật cười: “Sau khi anh nói tiếng người thì có vẻ nhìn thuận mắt hơn!”





“Anh dạy dỗ phải!”, Angus nói.





Lúc này, Trương Nghị và các thành viên của đội đua ngựa đang chờ ở bên cạnh đã bị tình huống trước mắt làm cho khiếp sợ đến chết lặng!





Tại sao lại cảm thấy tất cả những điều này đều không phải sự thật?





Trần Hạo tùy ý đảo mắt nhìn về phía đám người Trương Nghị, sau đó nói với Angus: “Nếu rảnh rỗi thì anh dạy bọn họ cưỡi ngựa đi! Tôi đã nhìn qua rồi, mặc dù kiến thức cơ bản không tốt, nhưng vẫn có chút năng khiếu!”





Angus cung kính cúi đầu với Trần Hạo: “Trước mặt anh thì khả năng cưỡi ngựa của tôi chỉ như một đứa nhỏ đang bi bô tập nói, sao tôi có thể không biết xấu hổ chứ? Nếu như không phải năm đó anh tiện tay chỉ bảo, thành tựu cưỡi ngựa của tôi sao có thể được như bây giờ?”





Lúc này, một đám người như bị hoá đá, xung quanh lá cây bay phấp phới!





Cậu Angus đang nói cái gì thế? Có phải là không tỉnh táo không?





Nói khả năng cưỡi ngựa của mình so với Trần Hạo chỉ như một đứa nhỏ đang bi bô tập nói?





Trần Hạo tức giận liếc mắt nhìn Angus.





Angus lại hiểu lầm ý của Trần Hạo, anh ta cho rằng Trần Hạo không muốn động tay: “Là Angus không đúng, kỹ năng cưỡi ngựa của anh là kỹ năng của quỷ thần, sao có thể tùy ý biểu diễn, những người bình thường không thể làm phiền anh được, đương nhiên là nên để học trò tôi đây dạy dỗ!”





Thấy Angus tự xưng là học trò của Trần Hạo, so với các thành viên khác trong đội đua ngựa, Lương Hải thân thiết với Trần Hạo hơn nên đã đứng ra hỏi: “Anh Trần, anh có thân quen với Angus như vậy, lúc ấy tại sao lại không giúp chủ tịch Bạch? Lúc trước, chủ tịch Bạch đã phải rất khó khăn để duy trì đội đua ngựa chúng ta, bỏ ra rất nhiều sức lực!”





Trương Nghị cũng nói: “Đúng vậy! Năm đó, đội của chúng ta rơi vào đường cùng, cực kỳ nghèo khó, thậm chí ngay cả tiền cơm cũng không lo nổi, sau đó, chủ tịch Bạch đã ủng hộ lý tưởng của chúng tôi, một mình gánh vác chi tiêu của đội đua ngựa, chúng tôi mới có thể kiên trì đến cùng, nếu không, sợ là nhóm của chúng tôi đã sớm không kiên trì nổi!”





Angus nói: “Ở nước Hoa, môn cưỡi ngựa không phổ biến, thành tích trong Olympic cũng ở mức bình thường, tôi có thể tưởng tượng được sự khó khăn khi cô ấy kiên trì đến cùng như vậy, cô ấy không những kiên trì mà còn tạo ra được thành tích, điều này chứng minh cô ấy vừa là người có nghị lực, vừa là người có ý tưởng, mắt nhìn người của cậu Trần thật tốt!”





Trần Hạo liếc mắt nhìn về phía Bạch Phi Nhi, sao anh có thể không biết cô kiên trì như vậy có bao nhiêu khó khăn. Vì lý tưởng của người khác mà kiên trì, Bạch Phi Nhi có một trái tim sáng trong như ngọc, hành động này của cô cũng làm cho Trần Hạo có chút cảm động.





Trong đầu hiện lên vài suy nghĩ, Trần Hạo nói: “Đến lúc đó, ngoại trừ việc dạy bọn họ cưỡi ngựa, anh cũng giúp đội đua ngựa một chút!”





“Vâng, cậu Trần không nói thì tôi cũng sẽ làm như thế!”, Angus nói.





Lúc này, Bạch Phi Nhi giống như là bị tổn thương, cô trừng mắt nhìn Trần Hạo nói: “Em không cần!”



Nói xong, Bạch Phi Nhi quay đầu bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK