Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Tư Vũ thật sự không chấp nhận được hiện thực này!


Anh ta còn giật dây Lưu Việt đuổi bọn họ đi! Kết quả thì sao? Người ta được ông chủ của Bạch Mân Côi chào đón giống như lãnh đạo nước Đức vậy.


So sánh với Tiết Tư Vũ, Lưu Việt càng kinh ngạc hơn!



Nhìn thấy thái độ của ông chủ với Trần Hạo và Bạch Phi Nhi, hắn ta không nhịn được run rẩy, biết mình xong đời rồi.


Bạch Phi Nhi thấy Vương Lãng khách khí như vậy, lúc chuẩn bị khách sáo hai câu, Trần Hạo đã nói chuyện trước.


“Ông chủ Vương, mặc dù ông bày ra một màn lớn thế này, nhưng tôi vẫn không hề cảm nhận được sự tôn trọng của Bạch Mân Côi mấy người, vừa rồi cấp dưới Lưu Việt của ông còn chuẩn bị đuổi chúng tôi đi đấy? Còn cả cậu Tiết và bạn bè của anh ta, mở miệng là gọi một tiếng nhà giàu mới nổi, giống như hít thở chung một chỗ với chúng tôi là chuyện rất xấu hổ vậy!”


Trong nháy mắt, Vương Lãng liền nhìn về phía Tiết Tư Vũ.


“Mấy người lại dám bắt nạt chủ tịch Bạch mà Vương Lãng tôi ngưỡng mộ nhất ư? Người đâu, ném bọn họ ra cho tôi!”, Vương Lãng nói.





“Ông chủ Vương, tôi là người nhà họ Tiết! Ông dám!”, Tiết Tư Vũ nghe thấy mệnh lệnh của Vương Lãng, sắc mặt lập tức âm trầm như sấm trước khi trời mưa, mở miệng ra uy hiếp.


Vương Lãng cười ha ha nói: “Người khác sợ nhà họ Tiết của cậu, nhưng tôi lại không sợ! Ra tay đi!”


Lý Dương nhảy ra ngoài: “Tôi là… a...”


Lý Dương còn chưa dứt lời, đã bị người ta bóp cổ, cả người bị nhấc lên, vừa gào được một tiếng đã bị ném ra ngoài hành lang như bùn nhão.


Vương Lãng nói: “Cậu Tiết, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu còn không cút thì sẽ giống như hắn ta đấy!”


Tiết Tư Vũ giận điên lên, nhưng cũng biết quân tử trả thù mười năm chưa muộn, liền hít sâu một hơi nói: “Hay cho ông Vương Lãng, Bạch Mân Côi đúng là hống hách, mấy người cứ chờ đó cho tôi!”


Nói xong, Tiết Tư Vũ dẫn đám ăn chơi đi cùng mình rời khỏi.


Vương Lãng xử lý xong Tiết Tư Vũ rồi thì quay đầu cười lấy lòng Bạch Phi Nhi: “Chủ tịch Bạch, cô xem, tôi đã đuổi hết những người gây khó dễ cho cô đi rồi, tôi thật lòng muốn kết bạn với cô! Mời!”


Nói xong những lời này, Vương Lãng khách khí cúi người làm ra tư thế mời.


Bạch Phi Nhi nói: “Ông chủ Vương khách khí quá, cùng nhau đi!”


Hai người cùng nhau đi vào bên trong, Trần Hạo thì cười tủm tỉm nhìn về phía Lưu Việt: “Quản lý Lưu, bây giờ anh còn cảm thấy lời mình nói có thể tính sao?”


Lưu Việt không biết nói cái gì cho phải, lúc này hắn ta không chỉ cảm thấy mất mặt, còn không tự chủ được mà bắt đầu sợ hãi.


Ông chủ lại đối xử với người bị mình trêu chọc coi thường nửa ngày như thế!


Hắn ta cảm thấy chắc chắn mình sẽ bị tính sổ!


Lưu Việt còn chưa kịp suy nghĩ xong, mấy người đã đi lên đến bắt lấy hắn ta.


“Trương Hủ, anh làm gì thế?”, người sai người khác bắt lấy hắn ta chính là trưởng phòng bảo vệ, một người bình thường rất lạnh lùng, không thích nói chuyện, cực kỳ đáng ghét.


“Làm sao? Anh đắc tội chủ tịch Bạch mà cứ tính như vậy ư? Tôi muốn đánh gãy chân của anh!”


“Không... Không...”


Lưu Việt muốn xin tha, nhưng rất nhanh đã người bên ngoài bịt miệng lại.


Sau đó hắn ta bị đám người Trương Hủ lặng lẽ đưa đi.


Mà sau khi Vương Lãng dẫn Trần Hạo và Bạch Phi Nhi tiến vào sảnh tiệc, còn muốn nịnh bợ nữa, muốn ở với anh lâu hơn, nhưng lại bị Trần Hạo lườm một cái mà run sợ trong lòng.


Lúc này ông ta biết, Chí Tôn không chào đón mình, vội vàng kiếm cớ rời đi.


Toàn bộ quá trình Bạch Phi Nhi đều cảm thấy mình như đang nằm mơ!


Tại sao Vương Lãng lại cung kính với cô như thế?


Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại không tự chủ được nhìn về phía Trần Hạo.


Sao anh có thể không biết ánh mắt của Bạch Phi Nhi có ý tứ gì: “Đừng nhìn anh như vậy, người ta đến vì em, có có liên quan gì đến anh chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK