Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngay lúc này, Trần Hạo đã đưa Bạch Phi Nhi đến chiếc xe đậu ở ngoài công ty của Chu Ngọc Hành.


Mãi đến khi Bạch Phi Nhi nhìn thấy tin nhắn thông báo tài khoản đã nhận được hai trăm triệu trong điện thoại, cô mới hơi phản ứng lại.



Cô cảm thấy cảnh tượng vừa nãy quá lạ thường cứ như mình đang nằm mơ vậy.


Sau đó cô lại nghĩ, nếu cư xử với Chu Ngọc Hành như vậy thì chả khác gì đẩy nhà họ Chu về phía đối địch với nhà họ Bạch.


Trong lúc khó xử, cô chỉ đành buồn bực nhìn Trần Hạo: “Anh tính náo loạn mọi chuyện đến mức rối tung lên hay sao? Anh ngại gần đây Bạch Thị không có kẻ thù, chơi không đã phải không?”


Trần Hạo không thèm để ý, sau khi khởi động xe, anh vừa lái vừa bảo: “Bà xã, em nói gì thế, sao anh không nghe rõ? Cậu Chu người ta quỳ xuống để biểu lộ thành ý, chúng ta từ chối thì không tốt lắm đâu? Thế nên anh quyết định nhận tiền giúp em! Cậu Chu thành tâm như vậy mà, sẽ không sao đâu! Sao có thể trở thành kẻ thù của Bạch Thị như lời em nói chứ?”


Bạch Phi Nhi im lặng nhìn Trần Hạo đang tỏ vẻ vô tội, đôi mắt đảo quanh.





Nhưng mà, đối với việc Chu Ngọc Hành quỳ gối, cô không tài nào hiểu nỗi đã xảy ra chuyện gì, không nói đến việc vô duyên vô cớ quỳ xuống, mà anh ta còn nói đây không phải là lần đầu, lẽ nào Trần Hạo có phép thuật gì chăng?


Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Phi Nhi cười nhạo bản thân, Bạch Phi Nhi ơi là Bạch Phi Nhi, mấy cái kiến thức khoa học mày học để làm gì thế? Trên đời này làm gì có phép thuật chứ? Tất cả chỉ là trùng hợp thôi!


Nghĩ thế, cô xua đi sự nghi ngờ trong đầu.


“Anh cho là tiền này dễ lấy lắm à? Anh lấy hai trăm triệu của anh ta, em còn phải nghĩ cách để trả lại! Đau đầu quá đi!”, Bạch Phi Nhi nói.


Trần Hạo giả vờ không biết gì nói: “Người ta thành khẩn trả tiền như thế, chúng ta trả lại không phải đánh mặt họ hay sao? Em không thể làm vậy được!”


Bạch Phi Nhi ưu phiền nói: “Em mặc kệ anh hiểu hay giả vờ không hiểu, dù sao cũng đừng nhúng tay vào chuyện này nữa, nhà họ Chu ở tỉnh Sở cũng không phải là dòng họ bình thường, nếu không cũng sẽ không có lời đồn văn Chu võ Mễ rồi!”


Trần Hạo nói: “Chính là vì anh biết một chút về sự lợi hại của nhà họ Chu nên mới chấp nhận cái quỳ gối của anh ta đấy! Vợ, có phải em tính để cho anh ta quỳ mãi không vậy? Quỳ đến khi trời đất già cỗi à?”


Bạch Phi Nhi không thốt nên lời, cô cảm thấy cho dù có phổ cập giáo dục về nhà họ Chu cẩn thận cho Trần Hạo thì chắc anh cũng không để trong lòng, nên cô chẳng buồng phí lời nữa.


Không bao lâu sau, xe đã đến Bạch Thị, sau khi hai người đỗ xe xong, Bạch Phi Nhi vội vã lên lầu tìm Giang Ngạo Tuyết họp.


Trần Hạo thì thong dong trở lại phòng làm việc, mở máy vi tính lên chơi game.


Mà lúc này, ở nơi tỉnh xa xôi, Chu Trị Bình từ trong cú điện thoại với Chu Ngọc Hành biết được chuyện gì đã xảy ra.


Ông ta cho rằng nhà họ Chu chủ động hợp tác là sự vinh hạnh lớn lao của nhà họ Bạch, thế mà nhà họ Bạch lại không biết điều, không chỉ hợp tác không thành mà còn chấn chỉnh lại còn trai mình, điều này quá ngang ngược rồi! Chu Trị Bình nổi giận lôi đình.


Lần trước, chuyện Chu Ngọc Hành quỳ gối trước mặt người khác đã bị bàn tán xôn xao, sau đó anh ta bảo là do Trần Hạo táy máy tay chân ngấm ngầm giở trò, lúc ấy Chu Trị Bình còn không tin, ông ta nghĩ trên đời này làm gì có năng lực nào quái lạ như vậy? Nhưng vào lúc này, Chu Trị Bình biết con trai mình lại quỳ gối một cách khó hiểu,giờ trong lòng ông ta tin tưởng tám mươi phần trăm rồi!


Đồng thời, ông ta cũng không có chút ấn tượng tốt nào với nhà họ Bạch.


Điều làm Chu Trị Bình tức giận nhất là, đối phương không chỉ chơi đùa con trai ông ta, mà còn gài bẫy lấy hai trăm triệu từ công ty nhà họ Chu, nếu việc này lan truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị người đời cười bể bụng hay sao?


Thế nên, vào lúc này, Chu Trị Bình đã quyết định phải cho Bạch Thị một bài học, nếu không nhà họ Bạch này sẽ không biết thế nào là trời cao đất dày là gì.


Nghĩ vậy, Chu Trị Bình gọi thư ký của mình tới.


“Ông Chu, ông tìm tôi sao?”, thư ký bước vào hỏi.


“Sai người đi điều tra Bạch Thị cẩn thận, chỗ nào có vấn đề gì phải xử lý thật nghiêm khắc!”, Chu Trị Bình khó chịu nói.


Nghe mệnh lệnh này, thư ký hơi bất ngờ, không hiểu nguyên do.


“Ông Chu, chúng ta đã nhận được câu trả lời rồi, nhà họ Tào đồng ý đến tham gia buổi lễ cắt băng khánh thành của khu công nghiệp năng lượng mới, điểm đến đầu tiên sẽ là Hải Dương, cắt băng là phụ, chủ yếu là đến ký hợp đồng với Bạch Thị! Lúc này đi điều tra Bạch Thị, hình như không ổn lắm?”, thư ký hỏi.


Chu Trị Bình nói: “Tỉnh Sở chúng ta chỉ có một công ty Bạch Thị hay sao? Nhà họ nhất định phải hợp tác với Bạch Thị à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK