Mục lục
Anh chồng khờ - Trần Hạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tổng giám đốc Hà, ông muốn nghe tôi nói tiếp không? Ở chỗ tôi có không ít tin tức thú vị liên quan đến ông đấy?”


Nói đến đây, Hà Chí Chương như sắp ngất xỉu trên ghế ngồi, dường như trong chớp mắt ông ta đã già thêm chục tuổi: “Tôi biết mình nên làm gì rồi!”



“Làm xong đơn chuyển nhượng công ty năng lượng thì tự mình đưa qua, còn nhờ ông làm gì, sau này tôi sẽ nói cho ông biết”, Trần Hạo nói xong, rồi đứng dậy ra ngoài.


Khi đi đến cửa, anh chợt dừng bước rời xoay người lại: “À phải rồi…”


Trần Hạo bỗng nhiên quay người nói khiến Hà Chí Chương sợ hết hồn hết vía.


“Sau này có chuyện ngon lành như vậy thì nhớ báo tôi tiếng nhé, tiền này kiếm đã thật! Bái bai!”





Nói xong, anh đi thật.


Hà Chí Chương xụi lơ ngồi trên ghế làm việc, mất một lúc lâu ông ta mới khôi phục bình thường, trong mắt ông ta có nỗi căm hận điên cùng và sự vướng mắc không biết làm sao.


Trong khi Hà Chí Chương đang xoắn xuýt, Trần Hạo đã đến cửa Hà Thị, anh còn chưa bước ra cửa thì đã chạm mặt Hà Thi Vân và Từ Tử Hàm.


Hà Thi Vân thấy Trần Hạo, điều đầu tiên là hốt hoảng, sau đó yêu kiều cười khanh khách: “Ai da! Cơn gió nào thổi anh Trần đến đây thế? Đây đúng là vị khách khó gặp mà! Đến lúc này mà anh còn có thời gian đến Hà Thị à?”


Từ Tử Hàm cũng lạnh hạt cười: “Đúng đấy anh Trần, lòng dạ của anh lớn thật nhỉ? Tôi nghe nói, dạo gần đây, Bạch Thị liên tục gặp phiền phức. Chúng ta cũng có chút quen biết, anh có cần tôi giúp một tay không?”


Hà Thi Vân mỉm cười nói: “Tử Hàm, hỏi ba cái chuyện này làm gì? Em nghe nói Bạch Thị và Diệc Hiên xảy ra vấn đề gì đó, dẫu sao hai ta cũng coi như quen biết Trần Hạo, anh có nhiều bạn bè, hay là nói chuyện giúp Bạch Thị nhé!”


Trần Hạo liếc mắt nhìn cả hai như nhìn mấy thằng đần, rồi trong trẻo lạnh lùng nói: “Lũ ngu xuẩn!”


Dứt lời, anh không để cho hai người có cơ hội nói tiếp mà đi liền một mạch.


Vốn dĩ, hai kẻ này mong muốn nhìn thấy Trần Hạo xấu mặt, nhưng lại không ngờ mình lại bị Trần Hạo chế nhạo.


“Đắc ý cái gì? Chết đến nơi rồi mà còn làm dáng!”, Hà Thi Vân nham hiểm chăm chú dõi theo hướng đi của Trần Hạo.


Còn Từ Tử Hàm thì âm u lạnh lẽo mỉm cười, trong đầu nghĩ thầm đợi đến khi Bạch Thị phá sản hoàn toàn, coi thử sao thằng này còn dám kiêu căng phách lối.


Rất nhanh sau đó, nhờ Hà Thi Vân dẫn đường, cả hai đã đi đến phòng làm việc của Hà Chí Chương.


Lúc này, Hà Chí Chương đang ngẩn ngơ nhìn về phong cảnh phía xa xăm ngoài cửa sổ.


“Chú Hà, lần này Diệc Hiên bị điều tra, nguồn vốn của Bạch Thị sẽ nhanh chóng xảy ra vấn đề, tiếp theo chúng ta phải nghĩ cách cướp dự án năng lượng mới từ chỗ Bạch Thị, chỉ cần lấy được dự án này, Bạch Thị sẽ không còn cơ hội quật khởi nữa đâu!”


Từ Tử Hàm nói, Hà Chí Chương mới phát hiện có người vào phòng làm việc của mình, ông ta đổi qua ghế da, ngồi đối diện với Từ Tử Hàm và con gái mình.


Từ Tử Hàm thấy dấu vết đỏ hồng trên mặt Hà Chí Chương, gã kinh ngạc nói: “Chú Hà, mặt chú sao thế?”


Ông ta lúng túng ho khan: “Dị ứng tí thôi!”


Hà Thi Vân thắc mắc, trong đầu cô ta nhớ là mình mới gặp bố xong mà, lúc đó vẫn êm đẹp, sao lại bị dị ứng nhanh vậy?


Từ Tử Hàm không nghĩ Hà Chí Chương đang trả lời qua loa cho xong, gã nói tiếp: “Việc cháu mới nói lúc nãy, ý chú Hà ra sao ạ? Nếu như chúng ta bắt tay với nhau nắm lấy hạng mục nguồn năng lượng mới của Bạch Thị thì nhà họ Tự chấp nhận chiếm phần nhỏ và trao toàn quyền kinh doanh cho nhà họ Hà, vì thế, chú Hà không cần phải băn khoăn nhiều đâu ạ!”


Hà Chí Chương xin lỗi: “Việc này, chú còn phải suy nghĩ một chút!”


"Suy nghĩ một chút? Không phải đã nói rồi sao?”, Hà Thi Vân khó hiểu hỏi bố mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK