Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa lớn nhà vệ sinh mở ra, một bàn tay trắng bệch vươn ra từ trong bóng tối, mọi người bị dọa không dám hó hé, trái tim đập nhanh, câm như hến.

Giờ phút này Dương Gian không hề ngờ rằng bạn học cùng lớp Phương Kính sẽ đột nhiên như nổi điên túm lấy mình đẩy hướng con quỷ kia.

“Phương Kính, ngươi muốn hại chết ta?"

Dương Gian nghiến răng nghiến lợi, mới rồi hắn phát hiện không đúng liền phản ứng lại, vội vàng bắt lấy cánh tay của Phương Kính.

Bước chân dừng lại, hai người cũng khựng lại giằng co.

“Dương Gian, ngươi không chết thì đời này ta không thể an tâm, ngươi nghĩ những gì đã nói lúc nãy chỉ là nói chơi sao? Bây giờ ngươi còn ngây thơ lắm, nghe ta tuyên bố rồi mà vẫn không phòng bị với ta, nhưng ta cũng đoán trước được rồi, dù sao ngươi hiện tại chỉ là một học sinh không hiểu gì cả, còn chưa biết tàn nhẫn của đường đời, hôm nay ta dạy cho ngươi một bài học.”

Phương Kính quay đầu kêu to:

“Sao không lên hỗ trợ đi? Phải đẩy hắn vào nhà vệ sinh để bám giữ con quỷ này, nếu không thì chờ con quỷ kia đi ra là mọi người tiêu đời luôn, muốn sống thì phải hy sinh một người, ngoài ra không có biện pháp nào khác."

Dùng nghĩa lớn đè người quả nhiên có hiệu quả, dưới sự uy hiếp của ác quỷ, con người vì muốn sống cộng thêm có một lý do nghe hơi chính đáng thì sự tình gì đều làm được.

Có ba học sinh nam lập tức mang theo vẻ kinh hoàng xông đến, bắt lấy Dương Gian.

Bốn người cùng đẩy mạnh Dương Gian, đổi lại là bất kỳ ai đều không thể chống cự.

Dương Gian lập tức bị đẩy lùi lại, rất nhanh bị đẩy đến sát cửa nhà vệ sinh.

Giây sau, bàn tay trắng bệch vươn ra từ bóng tối đặt lên vai Dương Gian, đầu ngón tay bấu mạnh, lạnh băng mà cứng ngắc kiềm chặt hắn.

Lực lượng khủng khiếp kéo Dương Gian vào nhà vệ sinh tối đen thăm thẳm ở phía sau.

Phương Kính đụng mạnh một cái, rống to:

“Dương Gian, vào cho ta! Lần này ngươi chết chắc rồi, kiếp sau học khôn một chút!”

Dương Gian vừa tức vừa giận, hắn cảm giác được toàn bộ bả vai đánh mất đi tri giác, giống như đã bị bàn tay lạnh băng trắng bệch bóp nát, cùng lúc đó, lạnh thấu xương bao phủ toàn thân, dường như máu cũng bị đông cứng.

“Đám khốn nạn mấy người, bạn học với nhau mà muốn hại chết ta hả? Đã vậy thì cả đám đừng hòng sống yên, có chết thì ta cũng phải kéo vài tên làm đệm lưng!”

Dương Gian nói xong không tiếp tục chống cự, bàn tay bấu chặt cánh tay của hai bạn học.

Sức kéo khủng bố từ sau lưng khiến vài người liên tục bị kéo lê đi.

Phương Kính đã phát hiện không thích hợp, vội vàng lui ra, không bị Dương Gian túm lấy.

“Đừng . . . đừng! Buông ta ra, Dương Gian, ngươi hãy buông ta ra!”

“Cầu xin ngươi, ta không muốn chết, ngươi đừng bắt ta, ngươi hãy bắt người khác đi!”

Hai bạn học bị túm lấy vừa kinh hoàng vừa hãi hùng mở miệng van xin, giọng nghẹn ngào.

Dương Gian nghĩ rằng chính mình sắp chết, ngược lại không sợ gì nữa, cảm thụ bóng tối bốn phía quanh mình, hắn lạnh như băng nói:

“Mấy người đừng la nữa, nếu các ngươi muốn hại chết ta thì ta cho cả đám chết chung với ta! Phương Kính, ngươi chớ đắc ý, nếu ta chết có thể biến thành quỷ thì nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi . . . "

Bùm!

Một tiếng vang thật lớn, cánh tay trắng bệch rụt vào bóng tối, cửa lớn nhà vệ sinh chớp mắt khép lại.

Dương Gian và hai bạn học hãm hại hắn cùng biến mất ở trước mắt.

Cửa lớn đóng kín, không còn tiếng động nào nữa.

Thấy tình cảnh này, Phương Kính thở phào nhẹ nhõm, lòng còn run sợ mà trên mặt nặn ra một nụ cười.

Dương Gian, rốt cuộc ngươi tiêu đời.

Mấy người khác ở bên cạnh thấy cảnh tượng như vậy run giọng nói:

“Phương Kính, ngươi . . . ngươi thật sự hại chết nhóm người Dương Gian . . .”

Vẻ mặt Phương Kính dữ tợn nói: "Ngậm miệng, không có ta thì vừa rồi con quỷ kia đi ra cả đám đã chết rồi! Đứng đực mặt ra đó làm gì? Muốn sống thì đi theo ta, ba người kia không câu giờ được quá lâu, quỷ giết bọn họ xong sẽ lại đi ra, đến lúc đó người chết sẽ là chúng ta.”

Phương Kính nói xong dứt khoát lao lên trên.

“Phương Kính, tại sao vòng lên trên?”

Phương Kính nói:

"Tiếp tục đi xuống dưới chỉ có một con đường chết, ai biết sẽ gặp phải thứ gì nữa? Đi mau có lẽ sẽ đụng tới Châu Chánh, nếu hắn còn chưa chết thì không chừng có thể cứu chúng ta một phen.”

Trong lòng hắn cũng vô cùng hoảng sợ.

Bởi vì càng nhiều người chết trong Quỷ Vực thì Quỷ Vực càng đáng sợ, không còn bao nhiêu thời gian chạy trốn.

Lạnh như băng, tối tăm, và tiếng nước nhỏ giọt tí tách giống như vòi nước không khóa kín.

Dương Gian và hai bạn học bị bàn tay trắng bệch kéo vào WC không chút tia sáng này.

“Ra ngoài, mau ra khỏi đây!”

Đoàn Bằng và Trịnh Phi vùng thoát khỏi Dương Gian, vừa kinh hoàng vừa hãi hùng vội dọc theo vách tường sờ lung tung, muốn mở cửa ra chạy khỏi nơi này.

Vách tường âm u lạnh lẽo loang lổ, có một số chỗ lõm tỏa mùi thối rữa.

Nhà vệ sinh chỉ có bấy nhiêu diện tích, dưới tình huống bình thường thì dù nhắm mắt cũng có thể sờ tới cửa lớn đi ra ngoài, nhưng hai người sờ soạng lung tung mà trước mắt vẫn chỉ có một bức tường.

Bên trái là vách tường, bên phải cũng là vách tường, một bức tường sờ mãi không thấy cuối chắn trước mặt bọn họ.

Cửa đã biến mất.

Giọng của Đoàn Bằng chất chứa nghẹn ngào, run rẩy:

“Cửa . . . cửa đâu? Cửa lớn ở đâu? Mới nãy còn thấy ở đây mà, Trịnh Phi, ngươi có tìm được không?”

Giọng của Trịnh Phi mang theo hoảng sợ đáp:

"Chỗ này của ta cũng không có."

Bọn họ điên cuồng sờ vách tường, bàn tay không bỏ qua một tấc nào, tính tìm cửa lớn nhà vệ sinh quen thuộc.

Nhưng mặc cho bọn họ sờ soạng kiểu gì thì mãi vẫn không tìm được cánh cửa ra khỏi đây, chỉ có một bức tường loang lổ, lạnh như băng.

Hoặc nên nói, nơi này căn bản không có cánh cửa đó.

Trong lúc hai người tìm cửa để rời đi thì tình cảnh của Dương Gian càng tệ hơn.

Bởi vì hắn có thể cảm giác được bàn tay lạnh như băng kia đặt trên bả vai của mình, ban đầu chỉ có bả vai mất tri giác, đến hiện giờ nguyên cánh tay không còn tri giác, hơn nữa tùy theo thời gian trôi qua, vị trí mất tri giác càng lúc càng nhiều hơn, nếu lan tràn đến toàn thân thì Dương Gian dám chắc chính mình sẽ là một cái xác lạnh lẽo.

Dương Gian túa mồ hôi lạnh ướt đẫm người, hắn gồng hết sức cố vùng thoát.

Vô dụng, chỗ bị vịn chặt giống như bị đinh sắt đóng cứng, không nhúc nhích chút nào.

Dùng hết các loại biện pháp giãy giụa nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào.

“Chẳng lẽ ta sẽ chết ở đây sao?” Hiện giờ trong đầu của Dương Gian chỉ có một ý tưởng như vậy.

Cuối cùng, có lẽ đã nhận mệnh.

Trong lòng hắn ngược lại không có hoảng sợ, chỉ suy nghĩ dù sao chính mình sắp chết, trước khi chết tranh thủ gọi điện thoại cho người nhà, để lại di ngôn cũng tốt.

Khóe môi Dương Gian cong lên nụ cười gượng gạo, cố chịu đựng toàn thân lạnh lẽo và cảm giác tê dại, móc điện thoại ra, thử gọi điện cho người nhà.

Nhưng khi Dương Gian mở di động ra thì màn hình nhấp nháy, hình ảnh hiện ra là câu chuyện trên diễn đàn mà lúc trước hắn đã đọc.

Câu chuyện dừng lại ở trang cuối cùng.

Trên diễn đàn có một tập tin âm thanh.

Khi Dương Gian nhìn thấy tập tin âm thanh đó thì ngây ra một lúc, bỗng dưng liên tưởng âm thanh mà ông già đứng ngoài phòng học gõ cửa.

“Khoan, chờ đã, nếu ông già kia thật sự là thông qua tiếng đập cửa đến giết người thì âm thanh này chắc là không chỉ có tác dụng với người mà cũng có tác dụng với quỷ. Châu Chánh từng nói chỉ có quỷ mới có thể đối phó với quỷ.”

Dương Gian nghĩ đến đây phút chốc mắt sáng rực bắn ra chút hy vọng sống sót.

Không chút do dự, giờ phút này một cánh tay khác của Dương Gian còn có thể nhúc nhích, hắn nhấn mở tập tin âm thanh kia.

Thùng thùng thùng!

Tiếng đập cửa nặng nề lại lần nữa vang lên, quanh quẩn trong bóng tối này.

Bỗng xảy ra chuyện bất ngờ.

Bàn tay trắng bệch bấu vai Dương Gian dường như bị phỏng, nó nhanh chóng rụt về, biến mất trong bóng tối.

Cảm giác lạnh băng, cứng ngắc nhanh chóng biến mất khỏi người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK