Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh sáng đỏ xung quanh cũng đang nhanh chóng tan đi.

Đèn đường khôi phục lại như cũ, ánh đèn nê-ông đang chiếu sáng trên mấy tòa nhà cao tầng ở đằng xa, bốn bề xung quanh lại vang lên tiếng còi xe ô tô một lần nữa.

Tuy nhiên trên người Dương Gian lại vẫn tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.

Hắn bước lên phía trước một bước.

Cơ thể Dương Gian đi xuyên qua bức tường một cách hết sức tự nhiên, bước vào tòa nhà chung cư ngay bên cạnh.

Hắn nhìn thấy trong phòng còn sáng đèn, một cặp vợ chồng đang thoải mái làm chuyện “ấy”.

Dương Gian nhìn bọn họ, bọn họ cũng đang nhìn Dương Gian.

Cặp vợ chồng này nhìn thấy trong phòng tự nhiên có thêm một người nữa, mà người này còn đang tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, lập tức trợn trừng mắt, trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi tột đột.

“Đã quấy nhiễu rồi, hai người tiếp tục đi.” Dương Gian quay người rời khỏi, biến mất trong bức tường đó.

“Ááá, có quỷ!” Tiếng la hét của hai vợ chồng vang vọng khắp phòng, thậm chí còn lan cả ra ngoài.

Quỷ à?

Dương Gian nhìn lại trạng thái hiện giờ của bản thân mình.

Bản thân hiện giờ chính xác ngày càng giống quỷ rồi, nếu như không phải còn giữ lại ý thức của con người.

Người ngự quỷ, thực sự là một sự tồn tại không phải người cũng chẳng phải quỷ.

Dương Gian cảm nhận được bên trong cơ thể mình lại có chút xáo động, giấy đỏ che mất một con mắt quỷ, nhưng sử dụng loại sức mạnh của ác quỷ này trong thời gian dài cũng vẫn có gánh nặng rất lớn, Dương Gian cảm thấy con mắt trong cơ thể lại xao động không yên rồi.

“Thời gian duy trì của Quỷ Vực chỉ có năm phút, sau năm phút giới hạn của mình cũng đến rồi.”

Dương Gian ngó qua một chút giờ trên điện thoại, ghi nhớ thời gian này.

Hắn thoát ra khỏi trạng thái Quỷ Vực.

Lại ngó nghiêng hai bên.

Cái tên A Phi và cả mấy tên lưu manh kia nữa, nếu không phải sợ đến mức ôm đầu trốn sau thùng rác run lẩy bẩy thì là đã bị dọa đến mức thần trí không tỉnh táo rồi.

Khả năng chịu đựng kém như vậy, còn muốn đi xin đểu à?

“Người anh em sao thế, run rồi à? Chúng ta dù sao cũng là bạn bè, có khó khăn gì thì phải giúp đỡ đúng không, vừa hay hôm nay ta hơi kẹt một chút, không ngại cho mượn chút tiền xài đỡ chứ?” Dương Gian nheo mắt lại vỗ vai hắn mà nói.

Xin đểu à?

Bản thân mình còn nghèo rớt mồng tơi đây, trong túi chỉ còn có hơn hai trăm đồng, bây giờ nhà cũng không về được, làm gì cũng phải kiếm chút tiền xài chứ.

“Cho, cho ngươi, cho ngươi hết, ngươi đừng tìm ta, đừng đến tìm ta, khi nào về ta sẽ thắp nhang cho ngươi, ngươi đi tìm người khác đi mà….” A Phi bị dọa đến sắp khóc, hắn lắp ba lắp bắp móc hết các thứ từ trong túi quần ra.

Cũng chỉ có chừng một trăm đồng.

“Coi như ta mượn ngươi vậy, lần sau sẽ trả lại cho ngươi.” Dương Gian cầm lấy tiền của hắn, cười rồi nói.

“Không, không cần trả lại, đại ca à, cái này ta biếu ngươi luôn đó.” A Phi cắm đầu xuống run lẩy bẩy nói, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Dương Gian.

Hơn một trăm đồng thôi mà, trả cái rắm ý?

Trong lòng A Phi chỉ mong con quỷ này nhanh chóng cách xa mình một chút.

Chỉ cần sau này nó không bám lấy mình nữa, muốn gì hắn cũng có thể đồng ý.

“Sau này chịu khó xin thêm chút tiền, như vậy ta mới tiện tìm ngươi được.” Dương Gian đứng dậy, có chút quỷ dị mà nói với hắn.

“Hu, huhu.” A Phi sợ đến khóc ầm lên luôn rồi.

Ta vẫn còn là con nít mà, sao lại đối xử với ta như vậy?

A Phi thề rằng, cả đời này sẽ không đi xin đểu nữa, bản thân hắn phải làm một người tốt.

Ngày mai hắn sẽ dắt bà lão qua đường.

Dương Gian đến chỗ mấy tên lưu manh khác gõ từng tên một, nhân tiện lại hỏi mượn bọn họ vài trăm đồng.

Hắn tin là trải qua sự việc ngày hôm nay, sau này bọn họ sẽ dập tắt hoàn toàn cái suy nghĩ đi gạt tiền người ta, ai biết được lần sau bọn họ đụng phải rốt cuộc là người hay là quỷ?

“Không chơi nữa, làm chuyện chính quan trọng hơn.” Dương Gian quét mắt một cái.

Lúc Dương Gian nhìn thấy tên lưu manh tép riu đã bị hắn ấn đầu vào lỗ thông gió đang tìm mọi cách rút cái đầu mình ra đó, chốc lát không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.

Ngày mai gọi người đến đập tường ra đi.

Còn dám rút dao dọa người ta nữa.

Không cho các ngươi nhìn thấy quỷ thật sự coi như là may mắn lắm rồi.

Tuy nhiên lúc Dương Gian quay lại nhà mình một lần nữa, lại phát hiện cửa phòng đã mở.

Trong bóng tối căn phòng không một bóng người.

Tờ báo trước đó bị xé vụn nằm rải rác trên đất cũng biến mất.

Con quỷ đó…. Không thấy nữa rồi.

“Quỷ đi rồi sao?” Sắc mặt Dương Gian khẽ biến đổi.

Dương Gian đã chuẩn bị sẵn sàng để đấu với con quỷ đó một trận, không ngờ tới lại vồ hụt.

Chẳng lẽ con quỷ đó lại sợ mình, cho nên bỏ chạy rồi?

Hay là nói, con quỷ đó đi tìm mục tiêu tiếp theo?

“Nhất định phải tìm được con quỷ đó.” Trong lòng Dương Gian kiên quyết nghĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK