Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Gian sững sờ một lúc, sau đó nói: “Cửa này một khi khóa lại, cho dù thật sự có quỷ, vậy nhốt quỷ trong này rồi, người cũng không ra được, đến lúc chạy trốn thì biết làm thế nào?”

“Người mới đến kia, ngươi đang thầm thì gì đó? Không nghe đại sư nói sao, nhanh chóng khóa cửa lại.” Giám đốc Lý thấy Dương Gian tay chân chậm chạp, lại quát.

Thôi vậy.

Dù sao nếu thật sự có chuyện cũng là vây khốn các người, mình có khóa hay không cũng vậy.

Lách cách.

Dương Gian khóa cửa chính lại rồi.

Rất nhanh, đồ đệ của La đại sư cầm lá bùa màu vàng dán khắp nơi, bất kể chỗ nào có cửa đều phải dán, làm thành một vòng bao bọc trung tâm thương mại.

Dương Gian còn có chút hiếu kỳ sờ thử lá bùa đó.

Kết quả Quỷ Nhãn không hề có chút phản ứng nào.

Cũng chính là nói, thứ đồ chơi này không có một chút tác dụng nào đối với quỷ, thuần túy là thứ đồ chơi lừa người.

Rất nhanh, thần đàn được sắp xếp xong, thắp lên hai ngọn nến, lại đốt lư hương… Tất cả có vẻ cũng ra dáng lắm.

La đại sư mặc một chiếc đạo bào màu vàng, cầm thanh kiếm gỗ đào lên, bắt đầu lập đàn làm phép rồi đây.

La đại sư châm ba nén nhang, tiếp đó tay cầm kiếm, bước những bước kỳ quái, đầu lắc lư, miệng lẩm bẩm, cũng không biết lẩm bẩm những gì, dù sao ngươi cũng không bao giờ nghe rõ được những kinh văn từ trong miệng đạo sĩ hay hòa thượng.

Có điều nhìn thấy dáng vẻ đầu óc lắc lư kia, trong đầu Dương Gian vô thức vang lên bgm của điệu đi của dân xã hội, trong phút chốc cảm thấy La đại sư này đặc biệt mang lại cảm giác.

“Phụt…” Dương Gian lúc này nhịn không được bật cười, nhưng rất nhanh cảm thấy không hợp hoàn cảnh, vội vàng che miệng lại.

“Ai, ai mới cười đó?” La đại sư đột nhiên quay đầu lại một cách mạnh mẽ.

“Có phải ngươi đang cười không? Tên bảo vệ nhà ngươi quấy rầy ta làm phép, nếu xảy ra chuyện ngươi có chịu trách nhiệm được không hả?”

Dương Gian nghiêm túc trả lời: “Đại sư hiểu lầm rồi, vừa nãy là ta hắt hơi thôi, hơn nữa ta là một bảo vệ đã được công ty đào tạo chuyên nghiệp, rất có ý thức trách nhiệm, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng sẽ không dễ dàng cười.”

Lưu Cường đứng một bên dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Tên mới đến nhà ngươi trải qua đào tạo từ bao giờ vậy?

“Không được có lần sau nữa.” La đại sư bất mãn nói.

Dương Gian cũng cảm nhận được ánh mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống mình của giám đốc Lý kia, có điều lại bị hắn ngó lơ luôn.

Rất nhanh, La đại sư tiếp tục làm phép.

Nhưng động tác múa may quay cuồng của La đại sư cùng với tần suất lúc lắc đầu, thực sự rất nhịp nhàng, trong đầu Dương Gian lại hiện lên cái bgm đầy ma mị kia.

Dương Gian lại nhịn không nổi lén cười khẽ.

Nhưng mà vị La đại sư này không hiểu sao lỗ tai lại dài như vậy, âm thanh nhỏ đến như thế cũng nghe được.

“Ngươi còn cười à? Pháp sự này ta không làm nữa.”

La đại sư có chút yếu đuối mỏng manh dễ vỡ, vứt luôn thanh kiếm gỗ đào, cởi phăng đạo bào, hầm hầm tức giận mà nói.

“Ngày mai ngươi không cần đến làm nữa, ngươi bị đuổi việc rồi.”

Giám đốc Lý lúc này đi tới chỉ vào mũi Dương Gian mà quát: “Lương tháng này cũng đừng hòng lấy được.”

Dương Gian cười cười: “Xin lỗi, ta đã cố gắng lắm rồi, thường thì ta sẽ không cười đâu, trừ khi thực sự nhịn không nổi…. Các ngươi cứ thoải mái đi, không cần để ý đến ta, ta chỉ xem thôi, ngày mai ta sẽ đi, dù sao mới đến có một ngày, lương có lấy hay không cũng chẳng quan trọng.”

Giám đốc Lý tức giận đến mức muốn mắng người, không có cách nào đối phó với tên Dương Gian này, hắn nói: “Tên bảo vệ này do ai tuyển vào đấy, chút nữa phải chịu trách nhiệm cho chuyện này…”

Tuy nhiên ngay tại lúc này, đột nhiên có thứ gì đó từ trên tầng rớt xuống.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn vọng ra, thứ gì đó khá nặng nề rơi xuống đất.

“Thứ gì rơi xuống vậy?” Cả đám người kinh ngạc.

Nhưng lúc vây quanh để xem lại dọa tất cả mọi người phải giật mình, kẻ nhát gan trực tiếp hét lên.

Một xác chết.

Nói một cách chính xác là một xác chết không có đầu, không mặc quần áo, xác chết này đã bắt đầu thối rữa rồi, bốc ra một mùi hôi thối tanh tưởi.

“Đừng có chuyện bé xé ra to như vậy chứ, chỉ là một cái xác chết thôi mà, lượn một vòng thì tìm thấy thôi, đây chắc là một người mất tích nào đó ở trung tâm thương mại của các người…. Quả nhiên, chỗ này của các người bị quỷ ám, buồn cười là ông chủ các người còn đi mời đại sư gì đó đến làm phép, nếu có tác dụng thật, cũng chẳng xuất hiện loại người như chúng ta rồi.”

Một thanh niên xem chừng khoảng ngoài hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo cộc tay, đeo găng tay, đang chậm rãi ngồi thang máy từ tầng bốn đi xuống.

“Ngươi, ngươi là ai? Bảo vệ….” Ông chủ Đường có chút hoảng hốt gọi.

“Không cần gọi bảo vệ, để ta tự giới thiệu một chút, ta tên Nghiêm Lực, trước đây là một nhân viên thủy điện, giờ chuyển nghề rồi, chuyên đi xử lý những sự kiện linh dị cho người ta, ông chủ Đường, ta nghĩ hôm nay chúng ta có thể làm quen một chút.” Người thanh niên gọi là Nghiêm Lực này, đưa tay ra cười nói.

Tuy rằng trên mặt luôn tươi cười, nhưng thần sắc lại lạnh lùng khiến người khác không muốn tiếp cận.

Dương Gian nghe thấy những lời Nghiêm Lực nói lúc này thần sắc đột nhiên ngưng lại: “Người này chẳng lẽ cũng là người ngự quỷ... Nếu thật sự là thế vậy hắn đến đây để cướp chuyện làm ăn của ta à?”

(*) Bạch Hổ sát: là một thuật ngữ phong thủy, thường có câu “Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, tiền Chu Tước, hậu Huyền Vũ”.

Bạch Hổ là hướng bên phải ngôi nhà của mình (tính từ trong nhà nhìn ra cửa chính). Một căn nhà bị xem là phạm “Bạch Hổ sát” khi bên phải ngôi nhà có kiến trúc quá cao lớn gợi cảm giác uy hiếp hoặc mảnh đất kề bên có biến động gây ảnh hưởng đến nhà mình.

Nơi ở bị phạm “Bạch Hổ sát”, gia chủ nhẹ thì đau bệnh triền miên hoặc vì bệnh mà hao tài tốn của, công việc không thuận lợi, nặng có thể dẫn đến tử vong.

Cách hóa giải: đặt một đôi kỳ lân ở vị trí cửa chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK