Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người đàn ông trung niên không nhìn rõ tướng mạo, cơ thể thẳng tắp nhưng lại cứng đờ đang ngồi ở phía đầu giường của Dương Gian, hắn đang nhấc cánh tay lên cầm một tờ báo, ngồi yên không hề nhúc nhích, giống như là thật sự đang rất nghiêm túc xem tin tức trên tờ báo đó vậy.

Tất cả những điều này nhìn qua thì có vẻ rất bình thường, lại không phát hiện được bất cứ chỗ nào kỳ quái hết.

Tuy nhiên trong gian phòng tối như vậy lại căn bản không thích hợp để đọc báo một chút nào.

Hơn nữa cái người này vẫn luôn duy trì một tư thế như thế này kể từ lúc Dương Gian lên mạng cho đến bây giờ, chưa từng thay đổi dù chỉ là một chút, điều này nếu đổi lại là người bình thường thì căn bản không thể nào làm được.

Sự biến hóa duy nhất đó chính là người này di chuyển từ trên ghế sô pha ở phòng khách, sang ngồi ở đầu giường trong phòng của Dương Gian.

Chỉ là thay đổi vị trí mà thôi.

Từ đằng xa kia đến gần lại đây.

Cái kiểu thu nhỏ khoảng cách thế này không hề khiến người khác cảm thấy an tâm chút nào, mà ngược lại là một loại uy hiếp không thể giải thích được, và còn có cả nỗi khiếp sợ nữa.

Đang yên đang lành sao cha lại muốn ngồi bên cạnh mình đọc báo làm gì?

Lúc trước ông ấy đã có thói quen này rồi sao?

Nhìn vào di ảnh treo trên tủ trong phòng mình, lại nghe thấy tiếng thúc giục vội vã của Lưu Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia.

Dương Gian ý thức được sự việc này rất không đúng rồi.

Nếu như hồ sơ mà Lưu Tiểu Vũ nói đến là thật, vậy thì người này có còn là cha của hắn không?

Hình như là phải...Nhưng hình như cũng không phải.

Cha hắn thật sự đã qua đời do tai nạn xe lúc Dương Gian còn rất nhỏ, có phải không?

Trong đầu Dương Gian rõ ràng đã cho rằng cái người ngồi trước mặt này chính là cha mình, tất cả đều hiện ra rõ ràng tự nhiên đến như vậy, không hề có nửa phần giả tạo.

“Tuy rằng là như vậy, nhưng vẫn có cái gì đó không đúng lắm….”

Dương Gian lúc này đã rút bàn tay lại, quyết định không đi đến lật tờ báo đang che trước mặt người này ra, mà là ngay lập tức cầm lấy điện thoại, mạnh mẽ đứng bật dậy, bước lùi về sau.

Hắn cố gắng hết sức tránh xa người đàn ông đang đọc báo này ra.

Rốt cuộc là Dương Gian đã chịu ảnh hưởng của cái thứ quỷ quái gì, mới khiến cho ký ức của hắn xảy ra vấn đề như vậy.

Hay là nói, tất cả mọi thứ diễn ra trước mắt hắn chỉ là một giấc mơ, không phải là sự thực?

Hoặc là, cả tòa nhà chung cư này đều cổ quái?

“Cho dù thế nào đi nữa cứ rời khỏi chỗ này trước rồi hẵng nói, sau đó lại nghĩ cách làm cho ra nhẽ xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào.” Dương Gian không thể khẳng định được là bản thân hắn gặp vấn đề, hay vấn đề xuất phát từ cha hắn, hoặc có thể xung quanh đây cũng có vấn đề rồi.

Dương Gian cẩn thận từng chút một lùi từ phòng mình ra đến phòng khách.

Không làm kinh động đến người cha đang đọc báo này.

Lúc lùi ra khỏi phòng Dương Gian mang theo vài phần hiếu kỳ, bỗng nhiên muốn thử nhìn rõ tướng mạo của người này xem như thế nào.

Tuy nhiên còn chưa đợi đến lúc Dương Gian có thể nhìn rõ được, hắn lại phát hiện một góc của tờ báo có nguyên một mảng màu đỏ tươi, phảng phất như là đã bị máu tươi nhuộm dần vào vậy, cái loại màu đỏ tươi dày đặc đó giống như là sắp biến thành máu mà nhỏ tí tách xuống đất.

Một tờ báo nhuộm đầy máu tươi!

Người bình thường có ai lại đi đọc tờ báo như vậy chứ?

Đồng tử Dương Gian lập tức co lại, trong giờ phút này hắn đã hoàn toàn tin rồi, hắn tin những gì Lưu Tiểu Vũ nói là thật, cha của Dương Gian đã qua đời do tai nạn xe lúc hắn còn học cấp một rồi, cái hồ sơ của Lưu Tiểu Vũ bên đó là hoàn toàn chính xác, cho nên cái người được gọi là cha ở trước mắt Dương Gian này căn bản là không thể tồn tại được, bởi vì người đã chết làm sao mà sống lại được chứ.

Mà nếu cha của hắn đã không còn tồn tại, vậy thì người đàn ông đang ngồi trên giường xem báo trước mắt Dương Gian đây chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là... quỷ.

Lúc này trong lòng Dương Gian chợt run lên một cái.

Từ lúc nào vậy nhỉ?

Con quỷ này trà trộn vào trong nhà hắn từ lúc nào, xuất hiện trong phòng hắn từ lúc nào, ký ức của bản thân hắn lại bị bóp méo từ lúc nào chứ?

Hay là nói mấy năm gần đây bản thân Dương Gian vẫn luôn chung sống cùng con quỷ này?

Nếu như không phải nhờ có cuộc điện thoại này của Lưu Tiểu Vũ, bản thân hắn có phải sẽ mãi mãi không có cách nào được đánh thức không?

Sau khi bắt đầu suy nghĩ cẩn thận lại mọi thứ, Dương Gian chợt cảm thấy sởn cả gai ốc.

Chính tại cái khoảnh khắc bước chân của Dương Gian vừa bước ra khỏi phòng đó.

Người đàn ông đang đọc báo đó bỗng nhiên cử động, cái đầu của hắn quay lại với một tốc độ quỷ dị, đối diện với Dương Gian.

Lúc này, Dương Gian bị dọa đến mức liên tục lùi lại phía sau.

Bởi vì người đàn ông này… Không có gương mặt, không có ngũ quan, chỉ có một lớp da thịt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK