Đợi đủ hai tiếng đồng hồ.
Dương Gian có thể xác định Quỷ Nhi thật sự sẽ không đến nữa.
Chuyện một nhà Vương Bân tạm thời coi như được giải quyết rồi, tuy rằng để lại một mối nguy hiểm tiềm ẩn không lớn mà cũng chẳng nhỏ.
Dương Gian có chút đồng tình nhìn Vương San San một cái.
Bản thân trở thành người ngự quỷ đó là vì không còn cách nào khác, vào kiểu tình huống khi đó nếu bản thân không trở thành người ngự quỷ thì đã chết trong nhà vệ sinh từ lâu rồi, nhưng nàng vốn dĩ có thể giống những người khác được hắn đưa ra khỏi trường, ai mà ngờ phút chót lại bị Quỷ Nhi để mắt tới.
“Bên chỗ ta còn có việc, vừa nãy là xin nghỉ để ra ngoài, nếu mọi việc đã được xử lý, vậy ta sẽ đi trước, nếu có chuyện gì lại gọi điện thông báo, đương nhiên nếu là sự kiện linh dị, ta phải thu phí.” Dương Gian đứng dậy, chuẩn bị gọi xe rời đi.
Vương Bân vội vàng nói: “Chuyện hôm nay thật sự phải cảm ơn bạn học ngươi, ta thật không biết phải cảm tạ ngươi thế nào mới đúng, như vậy đi, khi nào ngươi rảnh, ta mời ngươi dùng cơm được không?”
“Dùng cơm thì không cần đâu, để tránh tốn kém.” Dương Gian nói: “Hơn nữa ở cùng ta cũng chẳng có chuyện gì tốt cả đâu.”
Vương San San đột nhiên cất tiếng hỏi: “Vậy ta có thể theo ngươi không?”
“Con gái con nói cái gì vậy?” Vương Hải Yến vội vàng nắm lấy cổ tay nàng, chỉ sợ con gái theo Dương Gian chạy mất.
Bà cũng hiểu rõ, Dương Gian hiện giờ không hề đơn giản như trong tưởng tượng, đi theo hắn sau này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Dương Gian cười nói: “Ngươi vẫn nên ở cùng cha mẹ cho tốt đi, hôm nay bọn họ vì chuyện của ngươi cũng không dễ dàng gì… Hơn nữa ngươi cũng nên hiểu rõ tình trạng của mình, cho dù không bị Quỷ Nhi đó ngắm tới, mạng của ngươi cũng không dài đâu.”
“Ta biết, nhưng ta chính là muốn ở cùng ngươi.” Vương San San cất tiếng, không hề tránh né chút nào, cũng không có chút xấu hổ nào của thiếu nữ, chỉ vô cùng tự nhiên giống như đang nói chuyện bình thường.
“Vậy không được, hiện giờ chuyện ngươi cần làm là ở cùng một chỗ với cha mẹ, được rồi, cứ vậy đi, ta đi đây.”
Dương Gian sao có thể để Vương San San đi theo mình.
Rước thêm một mớ đèo bòng, đây không phải là tự đào hố chôn mình sao?
Bản thân trong tình huống có Quỷ Vực nếu gặp phải phiền phức ngay lập tức có thể chạy, thêm một người lại phải đi cứu.
Chuồn lẹ thôi.
Tiền đã vào tay, nhanh chóng gọi xe rời khỏi.
Về trung tâm thương mại tiếp tục con đường bán mạng kiếm tiền của mình.
“Người trẻ tuổi này thật sự không tầm thường đâu.” Vương Bân nhìn thấy Dương Gian rời đi, nhịn không được cảm khái một câu.
Thế kỷ hai mươi mốt cái gì là quan trọng nhất.
Nhân tài.
Dương Gian có loại tài năng đặc thù này, hơn nữa lại có đầu óc, tuy rằng kinh nghiệm xã hội không đủ, nhưng cũng bởi vì bản thân còn quá non trẻ, chỉ cần cho hắn chút thời gian trưởng thành, ngày sau tuyệt đối là một nhân vật có máu mặt.
“Con gái nếu có thể làm bạn với hắn, cũng là một lựa chọn không tồi.” Vương Bân nghĩ thầm.
Chỉ là người trẻ tuổi này hình như không có hứng thú với San San cho lắm … con gái mình đâu có tệ.
Tên Dương Gian này không phải thích chơi bê đê đó chứ?
Nếu Dương Gian biết được Vương Bân có loại suy nghĩ này, nhất định sẽ nói với ông ta, đúng là cái đồ “mắt hủ nhìn đâu cũng thấy gay”.
Bản thân là người sắp chết rồi làm gì có tâm trạng yêu đương, làm đứa con còn không kịp nữa á.
Trở về trung tâm thương mại.
Trong trung tâm ngoại trừ phòng bảo vệ còn sáng đèn những nơi khác đều tối tăm như mực.
Lúc Dương Gian quay lại, một bảo vệ khác là Lưu Cường đang cầm điện thoại chơi game một cách nhàm chán.
“Sao giờ này ngươi mới về? Ngươi đi bao lâu rồi? Vừa mới đến đã xin nghỉ? Cũng may trước đó ta nói dối với chị Lệ là ngươi đi vệ sinh, không thì chắc chắn ăn mắng.” Lưu Cường nói.
“Thật xin lỗi, gây phiền phức cho ngươi rồi, bạn học của ta có chút chuyện gấp đến tìm, cho nên chậm trễ một chút, lần sau sẽ không vậy nữa.” Dương Gian xin lỗi nói.
“Có điều ngươi quay lại vừa kịp, sắp đến mười hai giờ rồi, đến giờ tuần tra rồi, đi thôi, kiểm tra một lượt lần cuối cùng nếu không có vấn đề gì thì có thể đóng cửa về ngủ, tám giờ rưỡi sáng mai còn phải đi làm đấy.” Lưu Cường nói xong đặt điện thoại xuống, vươn vai duỗi lưng ngáp dài nói.
Dương Gian có chút bội phục tên Lưu Cường này, lá gan thật sự lớn, một mình lại dám tuần tra ở trung tâm thương mại lớn thế này.
Đổi lại là mình ngày trước chắc chắn không có can đảm này.
“Kí túc xá ở tầng trên, chúng ta tuần tra từ bãi đỗ xe dưới lòng đất, đến lúc về thì tiện tay tắt đèn, đi thẳng về kí túc xá ngủ một giấc, đỡ phải vòng lại một lượt nữa.” Lưu Cường nói: “Nhớ mang theo đèn pin.”
“Cám ơn đã nhắc nhở.” Dương Gian gật gật đầu, cầm đèn pin lên, liền cùng với Lưu Cường đi tuần tra.
Tuy rằng chỉ định ở lại đây quan sát ba ngày, nhưng việc cần làm vẫn phải làm cho tốt, không được nửa vời.
Bởi vì không kinh doanh, bãi đỗ xe dưới lòng đất vắng tanh, không có mấy chiếc xe.
“Dãy xe đó là của ai vậy?” Đột nhiên, Dương Gian chỉ vào một hàng có năm, sáu chiếc siêu xe hỏi: “Là xe của những người mất tích để lại à?”
“Không phải, đó đều là xe của ông chủ, mỗi ngày đổi một chiếc, ai biết được trong nhà ông chủ còn bao nhiêu chiếc nữa, được rồi, bãi đỗ xe không có vấn đề gì, chúng ta lên tầng trên tuần tra tiếp đi.” Lưu Cường nói.
Dương Gian lại quét mắt một lượt, bãi đỗ xe nhìn một lượt có thể thấy hết không sót lại gì, đích xác không có gì đặc biệt.
Nếu thật sự có gì đó không đúng chắc chắn nhìn một phát có thể thấy ngay.
Lại tiếp tục tuần tra tầng một.
Sau khi bật đèn pin dò dẫm trong bóng tối một vòng đều không có việc gì xảy ra, ngoại trừ tối đen một chút tất cả đều bình thường.
Đi theo thang máy lên tầng hai.
Nhưng đúng lúc hắn vừa mới tuần tra chưa hết một vòng, đột nhiên nghe được tiếng rầm rầm khe khẽ vọng lại từ tầng trên trung tâm thương mại.
“ m thanh gì vậy?”
Dương Gian cầm đèn pin soi thẳng lên trên, nhưng không thấy gì cả.
m thanh dường như vọng tới từ thang máy giữa tầng bốn và tầng năm.
“Là âm thanh thang máy đang di chuyển, có thể đám người chị Lệ đi lên quên tắt rồi, mỗi thang máy đều có công tắc riêng, lỡ quên cũng rất bình thường, dù sao cuối cùng cũng có chúng ta thay họ dọn dẹp cái đống này.” Lưu Cường nói.
“Vậy sao? Lên đó xem thử.” Dương Gian nói.
Lưu Cường lại nói: “Vội gì chứ, cứ từ từ, đi lượn một vòng tầng ba đã sau đó hẵng đi tầng bốn, ở đây có camera giám sát, ngộ nhỡ bị người ta phát hiện chúng ta lười biếng sẽ bị trừ tiền lương đó, đặc biệt ngươi vừa mới đến, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ bị đuổi việc.”
“…” Dương Gian cảm thấy Lưu Cường này tư tưởng có chút cứng ngắc.
Đành vậy, từ từ thì từ từ, dù sao trong trung tâm cũng chẳng còn ai, nếu chỗ này có vấn đề cũng chẳng liên quan đến mình.
Hai người thong dong lượn hết tầng ba, đến tầng bốn cũng đảo một vòng, cuối cùng mới đến cửa thang máy.
Thang máy trong trung tâm thương mại không phải loại nâng hạ, mà là thang cuốn dạng băng tải.
“Ngươi xem, đã nói không vấn đề gì rồi mà, tại quên tắt nguồn thang máy thôi, được rồi, đi thôi.” Lưu Cường bước tới tắt nguồn điện của cửa thang máy.
Dương Gian cũng không nói nhiều, hi vọng chỉ là bản thân quá đa nghi mà thôi.
Tiện thể đi thang máy lên tầng năm.
Lần này không phải ảo giác.
Cái mùi hôi thối nhàn nhạt của xác chết đó lại tới nữa rồi.
Tràn ngập trong không khí, xua cũng không tan đi.
Lúc trước ở tầng ba vẫn chưa ngửi thấy mùi này.
“Tầng năm, có chút không đúng lắm…” Dương Gian cầm lấy đèn pin đi theo Lưu Cường lượn một vòng tầng năm.
Ngoại trừ các cửa hàng đã đóng cửa và một số kệ hàng trống không ra.
Mọi việc dường như đều rất bình thường.
Có điều lúc Dương Gian đi qua trước một cửa hàng quần áo, cầm đèn pin soi một chút.
Bên trong là những con ma nơ canh bằng nhựa, khiếm khuyết không đầy đủ, không thay đổi gì so với ban ngày.
“Tất cả đều bình thường, về ngủ thôi.” Lưu Cường vừa ngáp vừa nói.
“Được rồi.”
Dương Gian thu hồi ánh mắt, soi đèn pin cùng Lưu Cường rời khỏi trung tâm thương mại theo lối đi dành cho nhân viên, trở về kí túc xá.
Trên đường, hắn đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó bèn hỏi: “Đúng rồi, thang máy ở tầng bốn đó nếu chưa tắt thì phải chạy liên tục mới đúng, tại sao trước đó khi chúng ta tới nó lại dừng?”
“Đó là dạng cảm ứng, có người đi qua mới chuyển động, không có người sẽ tự động dừng.” Lưu Cường nói.
“Nếu đã là dạng cảm ứng, vậy cũng có nghĩa vừa nãy thang máy đột nhiên di chuyển là vì có người đang dùng thang máy sao? Nhưng trong trung tâm thương mại ngoại trừ hai chúng ta thì không có người thứ ba nữa, ai đang dùng thang máy chứ?” Dương Gian nói.
Lưu Cường đáp lời: “Có thể là gặp sự cố thôi, nếu có người trước đó tuần tra chúng ta đã thấy rồi.”
Dương Gian nhíu mày, muốn quay lại kiểm tra một chút, nhưng lại cảm thấy không cần thiết, vẫn là đợi ngày mai ông chủ đến rồi xem cũng được.
Chính vào lúc Dương Gian và Lưu Cường trở về kí túc xá nghỉ ngơi.
Trong trung tâm thương mại, lại vọng đến tiếng gầm gừ nhẹ.
Thang cuốn lại bắt đầu di chuyển.
Điện nguồn thang máy đi từ tầng bốn lên tầng năm đột nhiên sáng đèn, sau đó từ từ vận hành.
Đại khái khoảng một phút sau, thang máy dừng lại.
Nhưng thang máy từ tầng bốn xuống tầng ba lại bắt đầu chạy.
Rầm rầm...
Nhưng di chuyển trong chốc lát lại dừng lại tiếp.
Sau đó đến lượt thang máy từ tầng ba xuống tầng hai.
Cuối cùng.
Sau khi thang máy xuống tầng một di chuyển trong chốc lát, tất cả trong trung tâm thương mại lại khôi phục sự yên tĩnh.