Từ lúc Vương Bân đặt điện thoại xuống cho tới giờ, ông ta cảm thấy một ngày trôi qua như cả năm.
Bởi vì ông ta nghe thấy tiếng cửa lớn nhà mình mở ra, cũng lờ mờ cảm thấy được hình như có thứ gì đó từ ngoài cửa đi vào trong phòng khách, bởi vì trong phòng khách cứ chốc chốc lại vang lên tiếng những đồ trang trí bị khuấy động.
Giống như bên ngoài có một đứa bé nghịch ngợm đang tò mò chơi đùa.
Những mỗi khi có một âm thanh vọng đến, đều khiến cho trái tim của Vương Bân giật mình đánh thót một cái.
Lại nghĩ đến đứa bé đó ở ngay trong phòng khách, lại chỉ cách mình một bức tường, Vương Bân lại cảm thấy một sự sợ hãi không nói nên lời.
Ông ta không dám mở cửa, thậm chí cũng không dám lại gần cánh cửa.
Chỉ sợ một giây sau đứa bé đó sẽ xuất hiện ngay bên ngoài.
Tuy nhiên đợi chờ một cách bị động như vậy thì có một số chuyện cuối cùng vẫn phải đối mặt.
Cùng với động tĩnh bên ngoài phòng khách vừa dừng lại, dường như đứa bé đó đã bắt đầu chán ngấy mấy món đồ trang trí giống như đồ chơi ở phòng khách rồi, mà sau đó tiếng bước chân rất nhỏ từ từ truyền đến, cuối cùng xuất hiện tại cửa phòng rồi dừng lại.
“Nó đến rồi, nó sắp vào đây rồi, cha, mẹ, hai người mau đi đi, nó là tìm con đấy, con có thể cảm nhận được, cha mẹ mau đi đi.....” Vương San San lúc này tâm trạng đã trở nên kích động, nàng dường như có thể cảm nhận được sự xuất hiện của con Quỷ Nhi đó.
“Con gái, con nói những lời ngốc nghếch gì vậy, sao ta có thể bỏ lại con một mình không lo được chứ.”
Vương Hải Yến lau nước mắt nói: “Ông xã, bên ngoài rốt cuộc là cái thứ gì? Bất quá chúng ta liều mạng với nó vậy.”
Được một lời nhắc nhở của Vương Hải Yến, Vương Bân cũng định thần lại, ông ta đè sự sợ hãi trong lòng xuống, tìm kiếm một chút, cuối cùng lôi được móc áo ra, chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc tranh đấu kịch liệt, chỉ đợi đứa bé đó chạy vào, bản thân mình đập loạn xạ một hồi, đánh cho cái thứ đó tan thành tro bụi.
“Không, không được, không được đâu cha, cảnh sát hình sự đó đã từng nói, quỷ sẽ không bị giết chết được, đi tìm Dương Gian, chỉ có Dương Gian mới có cách, chỉ có hắn mới cứu được chúng ta.” Vương San San sợ hãi nói, muốn ngăn cản hành động của Vương Bân lại.
Nhưng Vương Hải Yến đứng bên cạnh lại ôm chặt nàng lại.
“Trước đó ta đã gọi điện tìm Dương Gian rồi, cũng đồng ý trả năm trăm ngàn nhờ hắn xử lý việc này, hẳn là hắn đang trên đường tới đây... Yên tâm đi, không có chuyện gì cả đâu.” Vương Bân khẩn trương nói.
Tuy nhiên ngay lúc này.
Cùng với tiếng lách cách trên khóa cửa, chốt an toàn lại tự động bật mở ra rồi.
Tay nắm cửa từ từ chuyển động, kèm theo một tiếng cót két trong trẻo, cánh cửa mở ra một khe hở.
Sau đó khe hở này càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn.
Một giây sau.
Một cái đầu trẻ con thò vào trong, một đôi mắt đen thẫm không có con ngươi mang theo sự tà ác quái dị đánh giá một lượt những người trong phòng, cuối cùng ánh mắt đó dừng lại trên người Vương San San.
“Ááá!”
Trong phòng vọng ra tiếng hét thất thanh của hai mẹ con Vương San San và Vương Hải Yến.
“Mẹ kiếp, đi chết đi cho ta.” Vương Bân vì trách nhiệm của một người chồng, một người cha, ông ta lấy hết dũng khí, hét lớn một tiếng rồi cầm mắc áo đập vào Quỷ Nhi kia.
Nhưng mà Quỷ Nhi căn bản không hề bận tâm đến Vương Bân, nó men theo bức tường bắt đầu chạy với một tốc độ kỳ dị phải thét lên đáng sợ, sau đó lao thẳng vào Vương San San.
Cái miệng của Quỷ Nhi ngoác ra, nứt ra một biên độ vượt quá phạm vi của người thường.
Cái miệng đó không có lưỡi, không có khoang miệng, chỉ có một cái hố đen thẫm sâu không thấy đáy, dường như bất cứ thứ gì bị nó nuốt vào đều không có cách nào lại xuất hiện trên đời này nữa.
Mà nó lại muốn nuốt sống cả người Vương San San vào đó.
Vương Bân nhìn thấy cảnh này, nghiến răng nghiến lợi, vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Vương San San và mẹ, bà Vương Hải Yến sợ đến mức ôm chặt vào nhau gào thét một cách điên cuồng.
Tuy nhiên chính vào lúc này.
Đèn trong phòng ngủ đột nhiên chớp lên một cái, chuyển thành màu đỏ, bóng đèn dường như hóa thành một con mắt màu đỏ, xung quanh đầy rẫy một bầu không khí quỷ dị.
“Rầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, Quỷ Nhi đó bay ra ngoài và đập thật mạnh vào tủ quần áo.
Dương Gian cầm điện thoại từ trong một góc của phòng ngủ bước tới, trên người hắn tỏa ra ánh sáng đỏ, trên mặt, trên mu bàn tay đang mở ra từng con mắt màu đỏ tươi, mỗi con mắt đều đang khẽ chuyển động, nhìn chằm chằm vào Quỷ Nhi vừa bay ra ngoài đó.
“Gọi điện thoại cho các người cũng không ai nghe máy, ta còn tưởng các người đã chết hết rồi, còn đang định báo cảnh sát đến nhặt xác cho các người đây, gần đây chuyện làm ăn của chỗ hỏa táng khẳng định rất tốt, không biết có cần phải xếp hàng không nữa.”