Nói xong, hắn bước ra cửa. “Dương Gian, đợi chút….” Hùng Văn Văn kêu to. “Làm gì thế? Ngồi xuống ăn cơm.” Trần Thục Mỹ nói lạnh lùng. Hùng Văn Văn bị hù đến rút đầu về, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế. “Con không được cùng hắn lập đội, hắn không chăm sóc con, đi theo hắn nhất định gặp nguy hiểm.” Trần Thục Mỹ nói. “Nhưng Dương Gian nói không có sai.” Hùng Văn Văn có chút không phúc nói. Trần Thục Mỹ nói: “Con nít như con thì hiểu gì, đây không phải là vấn đề sai hay...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.