Bảo vệ bây giờ đều ngang ngạnh vậy sao? Trước đó mới đuổi việc hắn giờ
hắn đã quay lại chống đối mình thế này rồi.
Ông chủ Đường nói: “Cậu trai trẻ này, ta là ông chủ của trung tâm thương mại, nếu cậu chịu giúp đỡ thì hiện tại vẫn là nhân viên của công ty, sau này ta lại còn tăng lương cho cậu, cậu thấy thế nào?”
“Ta thấy công việc này có hơi nguy hiểm, vẫn là đổi công việc khác thì tốt hơn.” Dương Gian nói với vẻ mặt sao cũng được: “Ý tốt của ông chủ ta xin ghi nhận.”
Ông chủ Đường trong lòng nguội lạnh, hắn không hề chỉ trích Dương Gian làm vậy không đúng, mà lại dùng ánh mắt cổ quái nhìn về giám đốc Lý.
Tên giám đốc này đúng là đồ ngu xuẩn, sau vụ này nhất định sẽ thay hắn.
Trung tâm thương mại vốn dĩ đã không tuyển được người, khó khăn lắm mới có hai bảo vệ trẻ tuổi cường tráng như vậy, lại là đang lúc dùng người, ngươi thì hay rồi, tỏ vẻ oai phong đuổi người ta đi, như vậy lại khiến người ta đình công, không chịu giúp đỡ nữa, ngươi có bản lĩnh mắng người như vậy đến lúc này sao không thấy ngươi xông lên đi.
“Mau báo cảnh sát.” Ông chủ Đường nuốt cục tức xuống thấp giọng phân phó một tiếng.
Chị Lệ đứng phía sau vội vàng tỉnh ngộ, lập tức rút điện thoại ra bắt đầu gọi điện báo cảnh sát.
“Vị đại ca này, ngươi bình tĩnh chút đi…” Lưu Cường miễn cưỡng bước tới, hắn cũng không dám chọc vào người thanh niên cổ quái này.
Dù sao cũng chỉ là làm công ăn lương thôi, không đáng phải liều mạng.
“Ta rất bình tĩnh, nếu như không bình tĩnh, giờ này các ngươi đều đã chết hết rồi…” Khóe miệng Nghiêm Lực lộ ra một nụ cười lạnh lẽo, hắn chậm rãi đặt vị La đại sư đã bị dọa đến mặt mày trắng bệch này xuống, sau đó đẩy mạnh một cái, khiến vị này ngã lăn ra đất.
“Ông chủ, đã báo cảnh sát rồi.” Chị Lệ thấp giọng nói.
Ông chủ Đường gật gật đầu: “Trước tiên đừng làm bừa, ổn định người này rồi hẵng nói.”
Nhìn vào cái xác chết vẫn đang bốc mùi thối rữa, cái người gọi là Nghiêm Lực này rất có thể là hung thủ giết người, có khi mấy vụ mất tích trước đây tại trung tâm thương mại cũng là do hắn làm.
“Ông chủ Đường, ta nghĩ chúng ta có thể tiếp tục chủ đề nói chuyện trước đó được rồi nhỉ, năm triệu đồng, ta giúp ông bắt con quỷ đó, để trung tâm thương mại của ông được kinh doanh bình thường, ông thấy thế nào?” Nghiêm Lực hỏi.
“Người anh em này, ngươi, ngươi ra giá quá cao rồi.” Sắc mặt ông chủ Đường có chút thận trọng đáp lời.
“So với những thứ trong trung tâm thương mại này, cái giá của ta xem như quá hợp lý rồi.” Nghiêm Lực nhếch miệng cười nói.
“Nếu như thấp hơn một chút, ta có thể cân nhắc lại.” Ông chủ Đường đang kéo dài thời gian, hắn cho rằng Nghiêm Lực là hung thủ giết người, đã kêu người báo cảnh sát rồi, chỉ đợi cảnh sát tới mà thôi.
Dương Gian nhìn thấy Nghiêm Lực và ông chủ Đường đang cò kè mặc cả, trong lòng khẽ lắc đầu.
Tên Nghiêm Lực này quá lỗ mãng rồi.
Sự kiện linh dị tuy rằng ở khắp nơi trên thế giới đều không thiếu, nhưng đa phần mọi người đều không tin những chuyện này.
Hắn vừa xuất hiện đã đi thẳng vào vấn đề đã đòi giá năm triệu đồng, đổi lại là ai cũng sẽ không đồng ý.
Chỉ có đợi ông chủ Đường này thật sự nhìn thấy quỷ rồi, biết được sự đáng sợ của cái thứ này, lúc đó mới dễ bàn chuyện làm ăn.
Bởi vì đã có được giao dịch trước đó với Vương Bân, Dương Gian cũng được coi là có chút kinh nghiệm.
Có điều ngay tại lúc bầu không khí có vẻ trầm trọng.
Đột nhiên.
Một tiếng tắt đèn đột ngột vang lên.
Cả trung tâm thương mại chớp mắt tối sầm lại.
Sao lại thế này, mất điện rồi à?
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
“Không đúng.” Sắc mặt Nghiêm Lực đột ngột thay đổi, hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn vào tầng năm của trung tâm thương mại.
Trong hoàn cảnh tối tăm đó, một bóng người mơ hồ đang đứng cạnh lan can kính trên tầng năm, giống như đang nhìn về phía này.
Hơn nữa bóng người đó …. hình như không có đầu.
“Cuối cùng chịu xuất hiện rồi à?” Vẻ mặt Nghiêm Lực có vài phần điên cuồng.
Lúc này, Nghiêm Lực không thèm để ý những người khác, lập tức theo thang máy lao nhanh lên lầu.
“Hửm?” Dương Gian nheo mắt lại, cũng lưu ý đến bóng người trên tầng năm đó, nhưng ngay sau đó hắn lại nhíu mày.
Bởi vì mùi hôi thối của xác chết đó lại ở tầng một.
Quỷ, rốt cuộc ở phía trên, hay phía dưới đây?
“Ááá!” Đột nhiên một nhân viên hét lên thất thanh, chỉ về một hướng nào đó của tầng một.
Nữ nhân viên này tên là Ngụy Hiểu Hồng, là một nhân viên thu ngân khoảng tầm hai mươi lăm tuổi.
“Xảy ra chuyện gì thế, chỉ là mất điện thôi mà, đừng có chuyện bé xé ra to vậy nữa chứ.” Giám đốc Lý mắng nhân viên đó rồi nói: “Nhân lúc tên hung thủ đó chạy rồi, mau chóng mở cửa rời khỏi đây, đợi lát nữa cảnh sát đến sẽ giải quyết chuyện này.”
“Không, không phải, cái …. cái xác chết vừa mới rơi xuống đó, không, không thấy đâu nữa rồi.” Ngụy Hiểu Hồng vừa lắp bắp vừa chỉ tay vào chỗ vừa nãy xác chết còn đang nằm sấp ở đó.
Nhìn lại lần nữa, chỗ đó đã không còn gì cả.
Xác chết thật sự đã biến mất rồi.
Tất cả mọi người chứng kiến cảnh này, đồng tử co rút lại, toàn thân sợ đến rét run.
Nhưng mùi hôi thối của xác chết đó vẫn lởn vởn trong không khí, hơn nữa mùi dường như ngày càng nồng.