Dương Gian nhìn vào bức ảnh trong điện thoại nhất thời sốc toàn tập.
Mặc dù hắn không nhìn thấy tướng mạo của người mặc bộ đồng phục bảo vệ này, nhưng cả trung tâm thương mại ngoài hắn mặc đồng phục bảo vệ ra, chỉ còn lại một người ..... Lưu Cường.
Không sai, trung tâm thương mại chỉ có hai bảo vệ, một người là hắn, một người là Lưu Cường.
Dương Gian đương nhiên không thể nào rồi, cho nên thân phận của Lưu Cường được xác nhận không nghi ngờ gì nữa.
Hắn chính là .... quỷ.
Dương Gian nhớ lại trước đây lúc mình lần đầu tiên bước vào trung tâm thương mại, đích xác đã ngửi thấy một mùi xác thối.
Lúc đó hắn liền nhìn thấy Lưu Cường từ trong bóng tối bước ra, chào hỏi với hắn, hắn nhớ rất rõ khi đó, tên Lưu Cường kia nói rằng mình vừa đi vệ sinh về.
Đi vệ sinh?
Nếu hắn thật sự đi vệ sinh sao lại có thể không phát hiện Giang Diễm đang trốn trong đó chứ?
Dường như tất cả đều khớp rồi.
Dương Gian nhíu chặt đôi mày lại: “Chuyện này không thể nào được, nếu Lưu Cường là quỷ, vậy tại sao lúc mình và hắn ở trong kí túc xá mình không bị tấn công, lúc đó mình cũng đáp ứng điều kiện bị con quỷ này tập kích mới đúng...”
Có điều khả năng Lưu Cường là quỷ rất lớn, nhưng vẫn tồn tại nhiều điểm nghi vấn.
Đoán mò cũng vô dụng.
Bắt buộc phải đi điều tra lại đã.
Với sự lý giải và hiểu biết của hắn đối với con quỷ này, cũng đã có đủ tự tin để đối phó với con quỷ này rồi.
“Cái đó, con quỷ đó đi chưa vậy? Hiện giờ không có chuyện gì rồi chứ?” Giang Diễm vừa căng thẳng vừa cẩn thận hỏi dò.
Dương Gian đáp: “Không sao rồi, con quỷ đó đã đi rồi, tạm thời ngươi được an toàn.”
“Ngươi có thể đừng chèn ép ta nữa được không .... hơn nữa cái thứ gì đó của ngươi chọc vào ta rồi này.” Giang Diễm lúc này đang quay lưng về phía Dương Gian, gần như nằm rạp trên cánh cửa.
“Không có gì, chỉ là cái xúc xích thôi mà, đúng rồi, không phải ngươi đói rồi sao, còn muốn ăn không?” Dương Gian hỏi.
Giang Diễm có chút kỳ quái hỏi: “Hả? Lúc, lúc này sao? Chuyện này hay là để ra ngoài hẵng nói được không?”
“Không muốn thì thôi, ta còn không bằng lòng cho đây.” Dương Gian trả lời.
Giang Diễm do dự một chút, sau đó lại nói: “Vậy .... được thôi, có điều ngươi có thể nhanh một chút được không? Đừng có lâu quá.”
“Ngươi đúng là lằng nhằng.”
Dương Gian bật đèn pin lên, chiếu sáng xung quanh, sau đó từ trong túi quần móc ra một cái xúc xích.
“Cầm lấy đi, ta mua lúc đi ăn sáng, mất ba tệ đấy, coi như hời cho ngươi rồi, có điều ngươi cũng gớm thật, chỗ này có quỷ đến phá mà vẫn còn chăm chăm nhớ đến cái xúc xích trong túi quần của ta.”
Giang Diễm nhìn vào cái xúc xích hiệu Song Hội trong tay mình đột nhiên sững sờ, đây, đây thật sự là xúc xích mà...
“Ngươi từ từ mà ăn, ta phải ra ngoài rồi.”
Dương Gian mở cửa, cầm lấy đèn pin bước ra ngoài.
Hắn soi đèn ra xung quanh.
Cái gì cũng không có, yên lặng, vô cùng tĩnh lặng.
Có điều lúc Dương Gian ta soi đến mấy gian nhà vệ sinh bên cạnh đột nhiên ngẩn người.
Trước đó cánh cửa hình như bị con quỷ đó đập vỡ rồi, tuy nhiên bây giờ.... lại nguyên vẹn không có chút tổn hại nào.
Đúng vậy, cửa nhà vệ sinh đóng chặt, không có bất kỳ dáng vẻ nứt vỡ nào, điều này không khoa học tí nào.
“Gặp quỷ vốn dĩ đã chẳng phải một chuyện khoa học rồi.”
Dương Gian thu hồi tầm mắt, không đắn đo về năng lực của con quỷ này nữa.
“Ngươi đi đâu đó? Bên ngoài có quỷ đấy, hay là ngươi vào trong này cùng ta đợi đến trời sáng hẵng đi?”
Giang Diễm cẩn thận từng chút một bước ra, đầu tóc nàng rối bời, quần áo thì xộc xệch, trong tay còn đang cầm một cái xúc xích.
Dương Gian nói: “Ta còn có việc phải làm, không dễ gì mới tìm ra vài thứ của con quỷ đó, đương nhiên phải đi tính sổ với nó rồi, hơn nữa mục đích ta tới đây cũng chỉ để kiếm tiền, nếu như ông chủ Đường đó chết rồi, ta đi chuyến này không phải vô ích rồi sao? Hắn ở bên ngoài treo giải thưởng một triệu để giải quyết chuyện quỷ ám trong trung tâm thương mại, ta chính là nhắm đến số tiền này mới đến đây.”
Nói rồi, hắn cầm lấy đèn pin bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Giang Diễm vội vàng theo sau: “Ngươi đi rồi, vậy ta làm thế nào?”
“Chị hai à, ta vừa không phải là cha mẹ của ngươi, lại không phải là bảo mẫu của ngươi, sao ta biết được ngươi làm thế nào, hay là ngươi quay lại nhà vệ sinh đợi ở đó? Đợi sau khi chuyện này kết thúc ta lại đến thông báo cho ngươi, đến lúc đó ngươi có thể đi rồi.” Dương Gian quay đầu lại nhìn nàng mà nói.
“Không, không được, nếu như ta trốn trong nhà vệ sinh con quỷ đó quay lại thì biết là thế nào? Hơn nữa ngươi có cách đối phó con quỷ đó à?” Giang Diễm hỏi.
Dương Gian nói: “Miễn cưỡng cũng xem như có cách.”
“Vậy ngươi bảo vệ ta có được không.” Giang Diễm khẩn cầu nói.
“Ta không quen biết ngươi sao lại phải bảo vệ ngươi? Anh hùng cứu mỹ nhân là chuyện mà anh hùng làm, mà anh hùng thông thường đều chết sớm, cho nên ta không muốn làm anh hùng, ta chỉ muốn làm chuyện của bản thân mình thôi.” Dương Gian đi đến tầng một trung tâm thương mại, lấy đèn pin soi một vòng xung quanh.
Giang Diễm lại đi lên bên cạnh, khoác tay Dương Gian nói: “Vậy ta làm bạn gái của ngươi, như vậy là được chứ gì.”
“Ngươi không chỉ nghĩ rất hay, mà còn rất ngây thơ, đến cả tên ta ngươi còn không biết lại còn đòi làm bạn gái của ta? Ra khỏi cửa rồi còn quen biết nhau sao, ngươi chẳng qua là muốn ta bán mạng cho ngươi thôi, không phải sao?” Dương Gian nhìn vào nàng mà hỏi.
“Ta nói đều là thật cả, ta sẽ không nuốt lời.” Giang Diễm nói.
Dương Gian lại nói: “Ta không tin được ngươi, hơn nữa ngươi làm bạn gái của ta đối với ta mà nói cũng chẳng có ích lợi gì, chỉ tổ gây thêm phiền phức, không cẩn thận còn bị ngươi hại chết, cái chuyện đồng đội ngu như bò này ta cũng không phải chưa từng gặp qua.”
Vừa nói, hắn vừa cầm đèn pin soi giống như đang tìm kiếm cái gì.
“Không có đâu, ta rất thông minh, tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi, ngươi tin ta đi.” Giang Diễm nói tiếp.
Trong lòng nàng gần như sắp sụp đổ, bản thân nàng là kế toán của công ty, cũng được xem như nhân viên văn phòng, hơn nữa nhan sắc cũng không tệ, tuy rằng không cao lắm, nhưng được cái chân thon, ngực nở, thường ngày người theo đuổi nàng cũng không ít, giờ ngược lại đeo bám vào một tên bảo vệ quèn mà cũng bị ghét bỏ.
Nhưng cho dù là như vậy, Giang Diễm vẫn cứ bám dính không buông tên bảo vệ quèn này.
Bởi vì nàng biết, chỉ có người này mới có thể bảo vệ mình.
“Tìm được rồi.” Đèn pin trong tay Dương Gian rất nhanh đã soi được một thứ.
Một cái đầu người.
Một cái đầu người thối rữa, bốc ra mùi hôi thối tởm lợm.
Cái đầu người này là của…. Ngụy Hiểu Hồng.
Từ lúc trước đến bây giờ vẫn ở nguyên đây, chưa hề nhúc nhích.
“Con quỷ mà Giang Diễm nhìn thấy là Ngụy Hiểu Hồng, con quỷ mà trước đó mình chụp lại được là Lưu Cường….Cô ta không có lý do gì để nói dối, mình cũng không thể nào chụp nhầm được, khả năng duy nhất đó chính là con quỷ này có khả năng thay đổi thân phận? Ngụy Hiểu Hồng cũng được, Lưu Cường cũng được, thậm chí ngay cả chị Lệ kia, hoặc có thể là những nhân viên khác.”
“Mỗi người đều có khả năng là quỷ.” Dương Gian nhíu chặt đôi mày lại.
“Không, hiện giờ chắc là phải cân nhắc cả đám người ông chủ Đường, giám đốc Lý, La đại sư kia, dù sao bọn họ đã ở đây lâu như vậy rồi.”
“Muốn thật sự tìm ra ai là quỷ, chỉ cần đi đến một chỗ là được rồi.”
“Phòng camera giám sát.”
Những việc xảy ra mấy ngày gần đây chắc chắn đều bị camera quay lại, chỉ cần đi đến phòng camera giám sát trích xuất hình ảnh xem thử, tất cả không phải rõ ràng rồi sao.”
“Giang Diễm, ngươi có biết phòng camera giám sát ở đâu không?” Dương Gian hỏi.
“Ở, tầng năm.” Giang Diễm nói.
Dương Gian lại nói: “Dẫn ta tới đó, ta đảm bảo ngươi có thể sống sót rời khỏi chỗ này.”
“Thật sao?” Giang Diễm có chút vui mừng hỏi lại.
“Là thật, có điều tiền đề là ngươi phải nghe lời, ta nói gì ngươi bắt buộc phải làm cái đó, nếu như bởi vì ngươi quá sợ mà chạy lung tung tán loạn, chết rồi thì ta không chịu trách nhiệm đâu.” Dương Gian cẩn thận nhắc nhở.
“Ta đảm bảo sẽ nghe lời ngươi.” Giang Diễm ngay lập tức thề thốt.
Dương Gian lại nói: “Hi vọng ngươi nói được làm được, không phải vì ta, mà vì chính bản thân ngươi, bây giờ thì đi theo ta…. lên tầng năm.”
Ngẩng đầu nhìn lên trên.
Trên tầng tuy rằng tối tăm, nhưng vẫn còn ít ánh sáng, nhìn được rõ ràng hơn, tình hình so với dưới này khá hơn nhiều.
Chỉ là trên tầng không có động tĩnh gì.
Không biết tình hình của đám người ông chủ Đường, La đại sư, còn có người ngự quỷ Nghiêm Lực kia giờ ra sao rồi.
Có lẽ đã trốn thoát rồi, cũng có thể đã chết rồi.
Nhưng dù sao cũng phải đi xem thử, nếu thật sự chết hết rồi, vậy mình cũng chẳng còn lý do nào tiếp tục ở lại đây nữa.