Bên trong một nhà vệ sinh công cộng.
Nước ào ào tuôn ra, Dương Gian vục đầu vào nước để rửa sạch vết máu hôi tanh trên mặt kia.
Cảm nhận được dòng nước thanh mát đó, Dương Gian cảm thấy bình tĩnh lại khá nhiều.
“Quả nhiên người có vấn đề là ta… Vừa nãy con quỷ đó có thể thay đổi ký ức của một người, cưỡng ép đem một người không tồn tại nhét vào trong óc, khiến cho ta không hề cảm thấy một chút bất thường nào, cho dù ta có con mắt này cũng không phát hiện ra được đầu mối.”
“Nếu không phải Lưu Tiểu Vũ nhắc nhở chỉ sợ giờ ta vẫn đang ở nhà chung sống cùng con quỷ đó.”
Ngẩng đầu lên nhìn vào tấm gương trước mặt.
Con mắt trên mặt Dương Gian đã biến mất rồi, tạm thời hắn lại khôi phục lại như bình thường.”
“Alo, Dương Gian, nếu nghe được xin trả lời, nếu nghe được xin trả lời, ta là Lưu Tiểu Vũ.” Đột nhiên, điện thoại định vị vệ tinh bên cạnh bồn rửa tay vang lên.
Từ trước đó đến tận giờ điện thoại vẫn chưa ngắt máy.
“Là ta.” Dương Gian nhấc điện thoại lên nói.
“Bên chỗ ngươi xảy ra chuyện gì thế?” Lưu Tiểu Vũ hỏi.
Dương Gian đáp: “Ngươi đoán không hề sai, cha của ta thực sự đã mất trong tai nạn xe lúc ta học cấp một rồi, cái thứ trong phòng vừa nãy không phải người …mà là quỷ.
“Ngươi thoát ra được rồi sao?”
“Đúng vậy.” Dương Gian lau lau nước trên mặt, ngay lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy, trên mu bàn tay mình có dính một mẩu giấy màu đỏ.
Đây là…. Mảnh vụn của tờ báo trước đó.
“Không có chuyện gì thì tốt rồi, có thể nói cho ta biết tình hình đại khái của con quỷ đó không?” Lưu Tiểu Vũ lại hỏi.
Dương Gian nói: “Con quỷ đó có thể sửa đổi ký ức của con người, quy luật hành động chưa rõ, phương thức giết người cũng chưa rõ, nhưng trước đó ta bị một tờ báo nhuộm đầy máu quấn kín cả mặt, thiếu chút nữa là nghẹt thở mà chết, tạm thời ta chỉ biết có bao nhiêu đó thôi.”
“Được rồi.” Bên kia Lưu Tiểu Vũ nhanh chóng ghi chép lại.
“Cha tại lại là một con quỷ, vậy còn mẹ ta thì sao? Bà ấy ở đâu, với lại con quỷ này đại khái xuất hiện từ lúc nào, các người chắc là có thể trích xuất camera giám sát quanh khu vực này, có thể giúp ta điều tra không.” Dương Gian nói.
Lưu Tiểu Vũ đáp: “Ta có thể điều tra giúp ngươi, có điều từ nay trở đi ngươi phải phối hợp với bọn ta triển khai công việc bên này.”
“Triển khai những công việc gì?” Dương Gian hỏi.
“Tạm thời chỉ là những công việc đơn giản như thu thập thông tin, chỉ cần ngươi phát hiện bất cứ sự tồn tại của ác quỷ nào đều phải lập tức báo cáo lên trên.” Lưu Tiểu Vũ nói.
“Ta được lợi ích gì?” Dương Gian hỏi.
Lưu Tiểu Vũ lại nói: “Sẽ có một sự đãi ngộ cho người thân của ngươi ở mức độ nhất định, và cả lương bổng hậu hĩnh nữa, có điều ngươi không phải là cảnh sát hình sự, tạm thời chưa có lương, nhưng ta có thể giúp mẹ ngươi đổi một công việc khác ổn định hơn.”
“Ngay cả lương còn không có mà ngươi lại đòi ta bán mạng cho đám cảnh sát hình sự quốc tế các ngươi sao? Ta đã xem qua website đó rồi, nếu giải quyết được một sự kiện liên quan đến ác quỷ treo thưởng chí ít cũng phải cỡ gần chục ngàn đô la Mỹ, sau khi trở thành người ngự quỷ ta cũng chẳng sống được bao lâu nữa, nếu như không có lợi ích thực tế vậy ta từ chối làm việc cho các người.”
Dương Gian nói với vẻ vô cùng nghiêm túc.
Đầu dây bên kia Lưu Tiểu Vũ đã có chút tức giận: “Nước ngoài treo giải thưởng cao đó là vì những người ngự quỷ nước ngoài đa phần đều là lính đánh thuê, bọn họ làm việc chỉ dựa vào tiền thưởng, cho nên ở nước ngoài mức độ lan tỏa của những sự kiện linh dị cao hơn trong nước rất nhiều, ngươi đang sống ở thành phố Đại Xương hẳn là rất rõ điều này, ngoại trừ chính bản thân ngươi gặp phải những sự kiện linh dị ra, chắc chắn hiếm khi nghe được những vụ ác quỷ giết người với quy mô lớn nào.”
“Có được điều này tất cả đều nhờ vào sự vất vả của những người ngự quỷ trong nước, nếu mỗi người đều giống như ngươi, vậy còn gì gọi là hòa bình trên đất nước này?”
“Chủ đề này tạm thời không bàn đến nữa, chỗ ta còn có chút vấn đề, lần sau lại liên lạc tiếp vậy.”
Dương Gian cũng không nói tiếp nữa, mà cúp luôn điện thoại.
“Tút….” Đầu dây bên kia Lưu Tiểu Vũ nghe thấy tiếng dập máy, vốn đã bực mình sẵn, giờ thêm chuyện này như đổ thêm dầu vào lửa, giận không chỗ nào phát tiết được.
Dương Gian cúp điện thoại cũng không phải là viện cớ, mà ngay lúc này hắn phải xử lý tấm giấy đỏ còn dính trên mu bàn tay mình.
Hắn xé tấm giấy đỏ lớn chừng bàn tay đó xuống, chuẩn bị vứt đi.
Cái thứ đồ chơi này là vật mà con quỷ vẫn luôn cầm lấy, để lộ ra một loại quỷ dị và tà tính, mang theo bên người đoán là cũng không phải chuyện hay ho gì.
Tuy nhiên ngay lúc hắn vừa mới xé đi tờ giấy đỏ này.
Cái chỗ bị dán vào đấy da thịt lập tức đau đớn dữ dội, rồi nứt ra thành một khe hở.
Một con mắt màu đỏ lại lần nữa lộ ra ngoài.
Đồng thời toàn thân hắn từ trên xuống dưới cảm nhận được một sự chuyển động lạ lùng.
Mấy con mắt đang trong cơ thể đó lại bắt đầu không chịu an phận, giống như trước đó bởi vì sử dụng sức mạnh của chúng nó nên đã đánh thức chúng dậy từ trong giấc ngủ sâu vậy.
“Lẽ nào…”
Dương Gian nhìn lại tờ giấy đỏ trong tay mình, đã không chọn xé nó vứt đi nữa, mà lại dán trở lại vào mu bàn tay, vừa hay che kín con mắt kia.
Con mắt màu đỏ lập tức đóng lại, sự chuyển động lạ lùng từ trong máu thịt của cơ thể cảm giác cũng biến mất rồi.
Giống như tất cả lại khôi phục lại sự yên bình.
“Quả nhiên, tờ giấy đỏ này có thể áp chế sức mạnh của con mắt đó, tuy rằng cũng không hoàn toàn… Nhưng lại có thể làm chậm lại mức độ thức tỉnh của nó.”
Dương Gian phát hiện được điểm này lập tức có chút vui mừng.
Tiếp đó hắn lại nhớ đến câu nói kia: Chỉ có quỷ mới có thể đối phó với quỷ.
Nếu như con mắt trong cơ thể được tính là một con quỷ, vậy tờ báo đỏ kia cũng là một con quỷ.
Sức mạnh của hai con quỷ va chạm lẫn nhau, hai bên đều nhận được sự khắc chế.
Hoặc là đây mới là điểm mấu chốt để sống sót.