Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Dương Gian rời đi.

Những người ở lại mới phản ứng lại.

Miêu Tiểu Thiện mở miệng hỏi:

"Đúng rồi, Dương Gian cứu chúng ta, chúng ta vẫn chưa nói tiếng cảm ơn với hắn, như vậy có phải là không được tốt lắm?”

Triệu Lỗi đề nghị:

“Hay là chờ hai ngày nữa tìm một cơ hội mời Dương Gian ăn cơm?”

“Ăn đồ nướng?”

Trương Vĩ ở một bên cười phá lên:

“Ăn đồ nướng? Mấy người nói ra được cũng hay, ta sẽ mời hắn ăn liên quan trong nhà hàng cao cấp, rồi mời hắn đi bar, karaoke, mời hắn đi massage vui vẻ. Đợi có dịp ta sẽ nói với cha của ta xem có thể mua một căn hộ gần nhà tặng cho hắn không, nghe nói hắn ở trọ, điều kiện không tốt lắm. Tóm lại bố ôm chân này không buông, mấy người đừng giành với bố! Đặc biệt là ngươi, Miêu Tiểu Thiện, nghe nói ngươi là bạn học cấp 3 với Dương Gian.”

Trương Vĩ nói xong nhìn Miêu Tiểu Thiện từ trên xuống dưới:

“Không cho dùng nhan sắc dụ hắn.”

Miêu Tiểu Thiện đỏ mặt phản bác:

“Trương Vĩ, nói gì kỳ vậy!”

Triệu Lỗi giật mình nói:

“Ngươi nói có hơi khoa trương lắm không?

Trương Vĩ lạnh lùng cười nói: "Khoa trương? Nếu có thể thì bố sẵn sàng hiến dâng hoa cúc cho hắn!”

" . . . "

Mấy người khác ớn lạnh, bản năng cách xa Trương Vĩ mấy bước.

Mấy cô gái khác đều ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Trương Vĩ.

Vẫn biết Trương Vĩ rất ‘thần’ rồi, nhưng việc này ‘thần’ quá sức tưởng tượng.

Tình ‘đồng chí’ tràn trề lai láng.

Trương Vĩ nói:

“Sao nào? Không tin hả? Thế ta hỏi các ngươi muốn dâng hoa cúc hay muốn chơi với quỷ?”

Mọi người nhớ lại tình huống tối hôm qua, trên mặt lại lần nữa lộ ra vẻ hoảng sợ.

Triệu Lỗi do dự một chút, cẩn thận dè dặt nói:

“Thà hiến dâng hoa cúc còn hơn.”

Không hiểu sao, khi hai lựa chọn đặt ở trước mắt thì trong lòng không tự chủ được lựa chọn cái đầu, ngay cả các cô gái cũng đỏ mặt, nhớ lại sau khi Dương Gian cứu Vương San San thì nói mấy câu đại loại như lấy thân báo đáp.

Quả thực là có Dương Gian ở thì trong lòng rất có cảm giác an toàn.

Trương Vĩ hơi nghiêm túc nói:

“Cảnh sát hình sự quốc tế Châu Chánh đã nói, sự kiện linh dị giống như vậy sẽ còn phát sinh trong tương lai, đã dần diễn biến thành tai nạn lớn mang tính toàn cầu, tức là hôm nay chúng ta gặp quỷ, còn sống, nhưng về sau thì sao? Người thường như chúng ta không đối phó được quỷ, có thể đối phó quỷ thì chỉ có loại người như Châu Chánh, mà Dương Gian hẳn là cũng thành loại người này rồi."

"Chúng ta nên mừng vì quen biết Dương Gian, về sau người có thể cứu mạng của chúng ta chỉ có hắn.”

Trương Vĩ nói đến đây thì không giải thích nhiều thêm.

Trương Vĩ hiểu rất rõ tính đặc biệt và tầm quan trọng của Dương Gian vào lúc này.

Sự tình phát sinh đêm qua là một cơn ác mộng vô cùng khủng bố, đời này Trương Vĩ không muốn gặp lại nữa, nếu hắn là con gái thì phỏng chừng đã bám dính Dương Gian.

Về điểm này thì Vương San San làm rất tốt.

Nhìn phương hướng trạm xe bus công cộng.

Lúc trước Vương San San quấn quýt Dương Gian đòi hắn đưa mình về nhà.

Giờ phút này, trên xe bus công cộng.

Dương Gian mệt lả người ngồi trên ghế, nhìn con đường quen thuộc bên ngoài cửa sổ xe, nhìn dòng người quen thuộc, ồn ào náo động quen thuộc.

Tuy rất ầm ĩ nhưng khiến người rất an tâm.

Ít nhất không có quỷ.

Vương San San bám dính Dương Gian như sam, nếu không phải quan hệ của hai người không tốt đến mức trên tình bạn thì phỏng chừng nàng đã xin ở trong nhà Dương Gian luôn, nhưng nàng cũng khẩn cầu hắn đưa mình về nhà.

“Dương Gian, về sau sẽ còn gặp loại chuyện giống như vậy chứ?”

Vương San San ôm cánh tay của Dương Gian không chịu thả ra, hơn nửa ngày mới hỏi ra một câu như vậy.

Dương Gian quay đầu nhìn Vương San San, đáp:

"Không biết, nhưng có xác suất đại khái sẽ xảy ra nữa, chờ xem vận may của chúng ta thế nào, nếu may mắn hẳn là sẽ không gặp phải nữa, dù sao Trái Đất lớn như vậy, dù phát sinh sự kiện linh dị thì cũng chia ra mỗi nội thành, mỗi khu dân cư, ước chừng xác suất khá nhỏ, nó không phải là thiên tai quy mô lớn như động đất, lũ lụt.”

Đương nhiên, đây chỉ là lời nói an ủi của hắn.

Có xảy ra việc hay không phải đợi sau này mới biết.

Theo sau.

Khi Vương San San nghiêng đầu, Dương Gian bỗng thấy hai dấu tay trẻ sơ sinh màu xanh đen vẫn còn đó, như hình xăm, đến hiện tại vẫn không tan.

“Không phải là ứ thương do bị Quỷ Nhi bấu, trông giống một dấu ấn.”

Tim Dương Gian giật thót, không biết có nên nhắc nhở Vương San San hay không.

Nhưng ngẫm lại tinh thần của Vương San San sắp đến bờ tan vỡ, Dương Gian vẫn không nói ra.

Con người sợ nhất là tự dọa mình, có lẽ đây chỉ là một vết sẹo thôi, sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Dương Gian vẫn có lòng lên tiếng nhắc nhở:

“Gần đây ngươi hãy cẩn thận một chút, nếu có phiền phức gì cứ gọi điện thoại cho ta."

Vương San San ngước đầu lên, có chút cảm động nói:

“Cảm . . . cảm ơn ngươi.”

Reng reng reng! Reng reng reng!

Đột nhiên một chiếc điện thoại trên người Dương Gian bỗng reo chuông.

"A!!"

Vương San San ở bên cạnh giật mình sắc mặt tái nhợt, bản năng hét lên.

Dương Gian nói:

“Đừng lo, phỏng chừng chỉ là một cuộc gọi bình thường.”

Dương Gian lục tìm trong đống điện thoại, cuối cùng tìm ra một bộ điện thoại kiểu bộ đàm.

Là điện thoại định vị vệ tinh mà cảnh sát hình sự Châu Chánh mang theo.

Điện thoại di động này không lên mạng được, chỉ có thể gọi điện thoại, nặng như cục gạch, thiệt tình không hiểu tại sao mang theo một chiếc điện thoại như vậy bên người.

Dương Gian ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn bắt máy.

“Alo, Châu Chánh, báo cáo tình huống." Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ của nhân viên trực điện thoại.

Dương Gian nói:

“Châu Chánh đã chết.”

"Chết rồi? Chết như thế nào."

Dương Gian trả lời:

“Sinh con đến chết.”

“Sinh con?” Bên kia điện thoại rõ ràng bị câu nói làm ngây ra.

Dương Gian nói:

“Đúng rồi, sinh con, là sinh mổ, không kịp phẫu thuật, có lẽ đứa trẻ không đợi kịp cho nên xé mở bụng ba tự bò ra, ta thấy tận mắt. Mà đứa nhỏ không ngoan lắm, có lẽ trách ta không đỡ đẻ, vừa sinh ra đã rượt theo ta táp một cái, suýt bị nó ăn luôn.”

Nhân viên trực điện thoại Lưu Tiểu Vũ ở đầu dây bên kia sắp điên, nàng hỏi:

“Nói bậy bạ, rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao điện thoại định vị vệ sinh của Châu Chánh ở trong tay ngươi? Ngươi có biết là ngươi đang tham gia vào một vụ án hình sự quốc tế hay không? Ta là nhân viên trực điện thoại riêng của Châu Chánh, Lưu Tiểu Vũ, cảnh sát hình sự quốc tế lệ thuộc Phân khu Châu Á, ta có quyền yêu cầu ngươi báo cáo tình huống của Châu Chánh đúng như sự thật.”

Dương Gian nói:

“Ta đã nói là Châu Chánh chết rồi, ngươi muốn biết tình huống chân thực chẳng lẽ không biết phái người đi điều tra sao? Không lẽ muốn ta nói Châu Chánh chết vì ác quỷ thức tỉnh, khiến toàn bộ người trên xe bus công cộng đều biết dẫn tới khủng hoảng mới vừa lòng? Lúc học cấp tiểu học ngươi có tập đọc bài không vậy? Biết cái gì là tư tưởng trung tâm không? Khả năng hiểu của ngươi khiến ta rất hoài nghi ngươi có đúng là một vị cảnh sát hình sự quốc tế đúng chuẩn hay không.”

“Bây giờ ta từ chối nói chuyện với ngươi, kêu một người kinh nghiệm phong phú đến nhận điện thoại đi.”

Giờ phút này.

Cảnh sát hình sự quốc tế, khu vực Phân khu Châu Á.

Trong ngành tương quan.

Nhân viên trực điện thoại Lưu Tiểu Vũ mặc đồng phục đang tức giận nghiến răng, nàng cầm bút chì 2B gọt nhọn đầu vạch mạnh trên tờ giấy, muốn đâm chết thằng nhóc kiêu ngạo ngông cuồng ở đầu dây bên kia cho rồi.

“Đừng tức giận, đừng tức giận, so với nhân viên tuyến đầu vào chết ra sống thì chút chuyện bực tức này có đáng gì.”

Lưu Tiểu Vũ hít sâu mấy lần, làm ra bộ dạng giải quyết việc công nói:

“Thưa ngài, làm phiền phối hợp điều tra với chúng ta, nếu ngươi tiếp tục vô lý gây rối thì ta có quyền thông báo cho cảnh sát địa phương tạm giam ngươi 48 tiếng.”

"Ha ha." Đối phương từ chối nói chuyện, chỉ đáp lại hai chữ ha ha.

“Thưa ngài, sự tình của Châu Chánh quan hệ đến an nguy quốc gia, xin hãy phối hợp.”

"Ha ha."

Lưu Tiểu Vũ nói:

“Thưa ngài, ta biết chắc chắn ngài biết cái gì, nếu bởi vì đang ở trong nơi đông người mà không tiện nói chuyện thì ta có thể cho ngài năm phút để xử lý, tìm nơi yên lặng rồi báo cáo sự tình của Châu Chánh đúng như sự thực.”

"Ha ha . . . "

"Ha ha là cái quái gì!”

Lưu Tiểu Vũ sắp nổi khùng rồi, nàng cắn răng, bắt buộc chính mình bình tĩnh nói:

“Thưa ngài, nếu ngài không tiện nói chuyện thì có thể làm phiền nói cho ta biết tên của ngài không? Đợi lát nữa chúng ta sẽ phái nhân viên tương quan đến lấy chứng cứ.”

Dương Gian nói:

“Có phải là muốn điều tra ta, tra đồng hồ nước nhà ta? Ta cũng không sợ nói cho ngươi, ông đây đi không thay tên ngồi không đổi họ, họ Trương, tên Vĩ, Trương Vĩ chính là ta, có gan thì tới đi, không đến là con của rùa!”

“Được, ngươi chờ đấy cho bà!”

Lưu Tiểu Vũ hoàn toàn mất đi bình tĩnh, vứt bỏ chế độ điều lệ lúc bình thường, lớn tiếng đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK