Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay lập tức.

Một bóng người mơ hồ không nhìn rõ từ trong xác chết bước ra.

Chiều cao, kích thước của nó biến hóa một cách nhanh chóng, biến thành hình dáng giống hệt với Dương Gian …… chỉ là con quỷ này vẫn cứ không có đầu.

Là Quỷ Bóng Không Đầu!

Đây chính là mục đích ngay từ đầu của con quỷ này sao?

Chẳng trách ở mỗi cái xác chết đầu đều luôn thối rữa nhanh nhất, thì ra là vì nó thiếu mất đầu.

“Dương Gian, mục tiêu của nó là ngươi đó.” Nghiêm Lực nhìn thấy cảnh này vội vàng quát lớn.

Vẫn còn chưa nói xong, Quỷ Bóng này nhanh chóng áp sát, gần như muốn dung hòa vào làm một cùng với Dương Gian.

Không biết là vì Dương Gian không kịp phản ứng, hay là vì hành động của Quỷ Bóng này quá kỳ dị.

Rất nhanh, Quỷ Bóng này đã hòa vào trong cơ thể của Dương Gian rồi.

Hắn không nhúc nhích nữa …….

“Không phải chứ?” Đồng tử Nghiêm Lực co rút lại, trong lòng lập tức trở nên căng thẳng.

Tiếp xúc lâu như thế rồi, hắn cũng đã hiểu được năng lực của con quỷ này.

Đây là một con quỷ có khả năng chiếm đoạt cơ thể người khác …… mà không chỉ là cơ thể người, những thứ khác cũng tương tự như vậy, nếu như trong lúc này Dương Gian lại bị nó đoạt mất cơ thể thì coi như xong đời rồi.

“Ngươi đang kinh ngạc gì vậy? Thứ con quỷ đó nhập vào cũng chỉ là một cái ma nơ canh thôi mà, bây giờ xem ra cho dù là quỷ cũng có thể lừa gạt được.”

Giọng nói của Dương Gian vang lên, hắn không biết từ lúc nào đã bước ra từ ngay bên cạnh.

Hắn không có bất cứ thương tích nào.

Mà trước mắt cái người bị nhập vào đó lại theo luồng ánh sáng đỏ khẽ lóe lên một cái, lại biến thành một con ma nơ canh.

“Đây là năng lực của Quỷ Vực không thể giải thích được đó sao?” Nghiêm Lực kinh hãi nhìn vào Dương Gian vừa xuất hiện mà thần không biết quỷ không hay kia.

Nghiêm Lực nghi ngờ, cho dù là tên Dương Gian này cũng có thể là giả.

Nhưng cho dù hắn có là giả, Nghiêm Lực cũng không có cách nào phán đoán ra được.

Quỷ Vực có thể tùy tiện bóp méo hiện thực, chỉ có những thứ Dương Gian cho rằng là thật, thì nó mới là thật.

“Thời gian sắp hết rồi, nếu không ra tay ta sẽ đi đấy.” Dương Gian nói.

“Ta biết rồi.”

Nghiêm Lực từ trong sự kinh hãi định thần lại, vội vàng chạy tới.

Mà mới bước được một bước, hắn đã đến ngay trước mặt con ma nơ canh này.

Đến khoảng cách đều có thể rút gọn được sao?

Nghiêm Lực cũng không có thời gian ngạc nhiên hoài nghi về sự tồn tại của Quỷ Vực nữa, hắn tóm lấy con ma nơ canh này, máu tươi lại trào ra từ găng tay trên đôi tay hắn, nhanh chóng chảy vào bên trong con ma nơ canh.

“Rầm rầm, rầm rầm, rầm rầm!”

Máu quỷ có thể hạn chế những con quỷ khác vừa mới tiếp xúc với con quỷ thật sự, thì tất cả xác chết trong cửa hàng quần áo đã đổ rầm xuống từng cái một.

Đầu và cơ thể của xác chết tách rời nhau, giống như món đồ chơi xếp gỗ được sắp xếp hoàn chỉnh trong chốc lát toàn bộ bị đẩy đổ vậy.

“Có hiệu quả rồi, xin chúc mừng, ngươi đã bắt được một con quỷ thật sự, năng lực của ngươi thật sự rất mạnh, ít nhất ta chỉ có thể vây khốn nó lại thôi, mà không thể hạn chế được nó.” Dương Gian liếc nhìn một cái rồi nói.

Nghiêm Lực cười khổ nói: “Ngươi đừng có mà đùa nữa, cái Quỷ Vực không thể lý giải được của ngươi mới thật sự ghê gớm, ta ngoại trừ hai tay có thể bắt được quỷ, nếu không cũng chẳng được tích sự gì, một khi hạn chế thất bại, thì đến cơ hội chạy thoát thân cũng chẳng có, có điều nếu như chúng ta có thể hợp tác, chuyện bắt một con quỷ lại trở nên tương đối dễ dàng.”

Nói xong, hắn lại nhìn Dương Gian một cái.

Đúng vậy thật, năng lực của hai người bọn họ có chút bổ trợ cho nhau.

Nhưng ngay sau đó Nghiêm Lực lại cảm thấy tiếc nuối.

Bởi vì, giới hạn của hắn sắp đến rồi, sống không được bao lâu nữa, nếu như hắn có thể gặp được Dương Gian sớm hơn thì có lẽ tình hình sẽ khá hơn một chút.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Dương Gian mấy ngày trước vẫn còn là một học sinh, thời gian hắn trở thành người ngự quỷ cũng không dài.

“Mấy chuyện phiếm đó để lát nữa hãy nói, đã sắp được bốn phút rồi, ngươi không muốn không muốn ta chết vì ác quỷ thức tỉnh chứ, mau chóng giam nó lại đi.” Dương Gian nói.

“Đợi thêm một chút nữa, không nhanh như vậy đâu.” Nghiêm Lực nói.

Dương Gian nghe những lời nói, chỉ có thể kiên nhẫn mà đợi thêm vậy.

Khoảng mười giây sau.

Máu quỷ của Nghiêm Lực ngấm vào trong đã đủ nhiều rồi, con ma nơ canh bằng nhựa này cũng bắt đầu dần dần hòa tan.

Đúng vậy, ngươi không có nhìn nhầm đâu.

Máu quỷ từ bất cứ các khớp nối của con ma nơ canh ngấm ra ngoài, từ từ chìm ngập toàn bộ cơ thể, sau đó đã bắt đầu hòa tan.

Con Quỷ Bóng nhập vào bên trong đó dường như cũng đang tan theo.

Máu tươi lênh láng khắp mặt đất, tạo thành một vũng máu lớn, Quỷ Vực xung quanh cũng bị ảnh hưởng.

Nghiêm Lực lúc này lại đang ngồi xổm xuống rồi đặt tay lên vũng máu đó.

Máu tươi giống như bị hắn hút vào trong cơ thể lần nữa.

Lượng máu ít đi một cách nhanh chóng.

Cuối cùng chỉ còn lại một bãi nho nhỏ.

Nhưng mà bên trong cái bãi đầy vết máu đó, lại có đường nét của một người không có đầu đang giãy giụa trong vũng máu.

Nó giơ tay lên, lật người, muốn từ trong vũng máu thoát ra ngoài.

Nhưng mà lại chẳng ăn thua gì.

Máu tươi giống như một cái gông cùm vậy, khóa chặt nó ở trong đó.

“Bây giờ thì được rồi.” Nghiêm Lực lấy ra cái hộp bằng vàng ròng nặng trĩu đó.

Tuy rằng nó không lớn, nhưng để đựng một vũng máu nhỏ xíu thế này thì lại dư sức.

Máu tươi trên mặt đất nhúc nhích, giống như có sinh mệnh vậy, mang theo Quỷ Bóng không đầu đang bị nhốt trong đó mà chảy vào bên trong chiếc hộp.

“Lách cách!”

Chiếc hộp được đóng lại, kín kẽ không có chỗ hở nào, nhưng Nghiêm Lực lại cảm thấy không yên tâm, lại lấy ra một tấm giấy nhôm màu vàng gói thêm mấy vòng, không để lại bất kỳ khe hở nào.

“Đây chỉ là giam giữ bước đầu thôi, còn phải cần nấu chảy giấy thếp vàng bên trên gói này, rồi hàn kín hoàn toàn chỗ hở đó, như vậy con quỷ này mới vĩnh viễn không thể thoát ra được, nếu không cho dù chỉ để lại một khe hở nhỏ xíu, con quỷ này vẫn có khả năng trốn thoát, trước đây đã từng có người ngự quỷ chịu thiệt như thế này rồi.”

Sau khi làm xong tất cả Nghiêm Lực mới thở phào nhẹ nhõm.

“Là như vậy à? Học hỏi thêm được rồi.” Dương Gian chỉ đứng quan sát, nhưng trong lòng đã ghi nhớ hết tất cả các bước này.

Chỉ có mỗi vàng thôi là không đủ, còn phải hàn kín, không được để lại bất cứ khe hở nào.

“Nếu đã giam giữ thành công con quỷ này rồi, vậy tiếp theo ngươi định sẽ làm thế nào? Nếu như ngươi không ngại, cái hộp này tạm thời sẽ do ta bảo quản, ngươi thấy thế nào?” Tiếp đó Dương Gian lại chậm rãi cất lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK