Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường học lúc tám giờ, tự học buổi tối.

Bởi vì ngày hôm qua xem câu chuyện kia trên diễn đàn quá khuya nên hôm sau đi học Dương Gian ngáp suốt ngày, ủ rũ thẫn thờ, mỗi khi muốn ngủ trên lớp thì trong đầu luôn vô tình hiện ra hình ảnh ông già, trong mơ hồ dường như cảm giác có đôi mắt trống rỗng, hoảng sợ mà tĩnh mịch từ góc nào đó nhìn chăm chú vào chính mình.

Dương Gian giật bắn người, tỉnh táo lại.

“Vẫn không ngủ được, cái hình đó đúng là kỳ dị.”

“He, he he, Dương Gian qua đây nói chút chuyện.” Một cái đầu từ bên cạnh thò lại gần, là một học sinh dáng người cao gầy.

Dương Gian buồn bực nói: "Bệnh Liệt Dương? Có chuyện gì cần nói nhỏ?”

Trương Vĩ, biệt hiệu Bệnh Liệt Dương, lúc trước nhập học khi kêu tên thì tên của người này nằm dưới Dương Gian, giáo viên đọc nhầm thành Dương Vĩ, cho nên biệt hiệu Bệnh Liệt Dương cũng theo hắn ba năm.

Đây là một câu chuyện bi thương.

“Hi, đừng ngụy biện, ta thấy ngươi ngáp ngắn ngáp dài suốt, chắc chắn là đêm qua ‘quay tay’ dữ lắm phải không?” Trương Vĩ vỗ vai của Dương Gian, nhỏ giọng nói: “Dạo này kiếm được hàng nào ngon mau chia sẻ, cho anh em ‘bay’ với.”

Dương Gian nói:

“Sướng cái đầu ngươi á, tại hôm qua ta đọc được một chuyện ma trên điện thoại di động nên khuya lơ khuya lắc mới ngủ.”

"Chuyện ma? Nói đến chuyện ma, Bệnh Liệt Dương, Dương Gian, mấy người biết sự kiện linh dị phát sinh trong một khu dân cư ở thành phố mình gần đây không?” Một bạn học ở bên cạnh xáp lại gần tám chuyện.

“Sự kiện linh dị gì?” Dương Gian hỏi: “Sao ta chưa nghe bao giờ?”

Trương Vĩ nói:

“Ta cũng biết vụ đó, nghe đồn là một khu dân cư trong một đêm có có hai mươi mấy người tập thể treo cổ tự sát, xác chết treo trên cửa sổ phòng trộm giống như phơi thịt khô, khủng khiếp lắm. Ta có một tấm hình chỗ đó, nhưng hình thật hay giả thì không biết.”

Trương Vĩ nói xong lấy điện thoại ra, mở album lật ra một tấm hình.

Tấm hình được chụp lúc chạng vạng, cộng thêm tia sáng khu dân cư không mấy sáng sủa nên hơi mơ hồ, nhưng vẫn có thể phân biệt ra một đám đường nét hình người giắt trên cửa sổ phòng trộm trên ban công khu dân cư, rậm rạp treo thành một hàng, mơ hồ có thể nhìn thấy khuôn mặt của mỗi xác chết dữ tợn mà lại khủng bố, đặc biệt là con mắt mở to tràn ngập hoảng sợ, không biết trước khi chết trải qua cái gì.

Mấy chục xác chết nhìn từ xa quả thực giống như là phơi thịt khô, còn một điều khiến người kỳ lạ là đầu của xác chết ở trong cửa sổ phòng trộm, nhưng thân thể thì ở bên dưới, với khoảng trống của cửa sổ phòng trộm căn bản không thể chứa một người trưởng thành luồn qua.

Hơn nữa đầu ngửa ra sau với tư thế kỳ dị như bị bẻ gãy.

Càng xem kỹ càng có cảm giác bất an và hoảng sợ, hình chụp như vậy có công hiệu như hình ông già áo dài trong di động của Dương Gian, có thể gợi lên cảm xúc của con người.

Bạn học ở bên cạnh hỏi:

"Ôi mợ, Bệnh Liệt Dương, ngươi kiếm tấm hình này ở đâu ra vậy? Sao ta không tìm được?”

Trương Vĩ vênh váo nói:

“Là một người bạn của ta đi ngang qua chụp được, bây giờ chỗ đó đã phong tỏa, đi bây giờ không cho chụp hình nữa, nếu ngươi muốn thì kêu một tiếng papa rồi ta sẽ chia cho, đừng gọi ta là Bệnh Liệt Dương nữa, dạo này ta tự lấy một tên tiếng Anh rồi.”

“Tên tiếng Anh gì?”

"Waldgill • nước Anh."

“Nếu vậy thì ta cũng có một tên tiếng Anh, Vassabi, nhớ kỹ, về sau đi trên đường hãy lớn tiếng kêu tên tiếng Anh của ta."

Dương Gian nói:

“Cùng là nghĩa vụ bắt buộc chín năm, vì sao các ngươi ưu tú như vậy?”

Trương Vĩ vênh váo nói:

“Dương Gian, chúng ta đều học lớp bổ túc mà, ngươi không học theo được.”

"Nói đến sự kiện linh dị, gần đây ta nghe nhiều người trên mạng nhắc tới, nói y như thật, hơi đáng sợ làm ta không dám xem, các ngươi nói xem mấy thứ này rốt cuộc là thật hay giả? Đừng nói là ở một vài chỗ thật sự có quỷ nhé.”

Bên cạnh có một bạn học nữ tên Miêu Tiểu Thiện lại gần hỏi.

Dương Gian nói:

“Mấy chuyện trên mạng đa số là giả, trừ phi thấy tận mắt chứ không thì ta còn lâu mới tin trên đời này có quỷ. Nhưng có vài thứ thà tin là có chứ còn hơn không tin, nếu thật sự đụng phải mấy thứ này thì tốt nhất là tránh xa ra.”

Miêu Tiểu Thiện gật gù:

“Nói cũng phải.”

“Tất cả không nói chuyện nữa, yên lặng!”

Lúc này thầy Vương quát một tiếng, bước nhanh đi vào phòng học: “Nhà trường thông báo đột xuất sửa tự học buổi tối hôm nay thành môn tuyên truyền, chủ yếu là tuyên truyền kiến thức phòng bị an toàn của học sinh, chốc nữa lúc giảng bài, thầy không thích nghe bất cứ người nào nói chuyện trong lớp, quấy rối kỷ luật lớp học. Tiếp theo mời Châu Chánh Châu tiên sinh giảng bài cho chúng ta, mọi người vỗ tay hoan nghênh."

Hả?

Dương Gian vừa vỗ tay vừa nổi lên thắc mắc, khuya vậy còn có giảng bài an toàn?

Nhưng khi Châu Chánh sắp sửa giảng bài đi vào phòng học thì mí mắt của Dương Gian co giật.

Người đàn ông tên Châu Chánh này mặc áo khoác ngoài màu xám, bao kín thân thể, còn đeo khẩu trăng, nên biết đang trong mùa nóng, trước ngực treo giấy chứng nhận không biết là gì.

Khiến người để ý là vẻ ngoài của người này rất đáng sợ, khuôn mặt cực kỳ gầy guộc, cơ hồ đã là da bọc xương, thậm chí có thể nhìn thấy hình dạng và đường nét xương xẩu, chút xíu thịt dính trên mặt, bởi vì quá gầy guộc nên đôi mắt của hắn trông rất lớn, bên trong đầy tơ máu, dường như thiếu ngủ nhiều ngày.

Nhưng dưới khuôn mặt gầy guộc là cái bụng nhô cao.

Giống như mang bụng bia đầy mỡ, nhưng người có bụng bia thì không nên gầy đến mức đó.

Khác lạ, khác lạ đến quái dị, khiến người trong lòng sinh ra nỗi bất an.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK