Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có cách nào để loại bỏ cái ấn ký đó đi không?” Dương Gian hỏi.

Lưu Tiểu Vũ trả lời: “Không có cách nào cả, nhưng có một phương án có lẽ có thể thực hiện, nhưng bên phía cảnh sát hình sự chưa có ai từng thử qua.”

“Tại sao vậy?” Dương Gian hỏi.

“Yêu cầu quá cao.” Lưu Tiểu Vũ nói.

“Yêu cầu gì.”

Lưu Tiểu Vũ lại nói: “Cơ bản nhất đó chính là yêu cầu người ngự quỷ có thể sử dụng Quỷ Vực, một vị giáo sư đã đưa ra suy đoán, nếu như quỷ có thể có Quỷ Nô, vậy thì người ngự quỷ hẳn là cũng có thể sở hữu Quỷ Nô, dùng một cái dấu ấn Quỷ Nô thay thế cho cái của ác quỷ, từ đó khiến người ta thoát khỏi sự truy sát của ác quỷ.”

“Ngươi nói những cái này không phải là nói lung tung rồi sao? Lằng nhằng cả nửa ngày trời cuối cùng cái ấn ký đó không phải vẫn ở trên người à.” Dương Gian nói.

“Tất nhiên là không giống, ác quỷ là chết, người ngự quỷ là người sống, cho dù có trở thành Quỷ Nô của người ngự quỷ đi nữa cũng sẽ không mất đi lý trí, bản chất khác hẳn với Quỷ Nô… Đương nhiên, nếu như ngươi chết bởi ác quỷ thức tỉnh, vậy Quỷ Nô lúc ngươi còn sống ấy cũng sẽ bị con quỷ trong cơ thể ngươi tiếp nhận.”

“…” Sắc mặt Dương Gian bỗng chốc tối sầm lại.

Người ngự quỷ đều là những kẻ đoản mệnh, nếu như vậy chẳng khác nào nhảy từ cái hố lửa này sang cái hố lửa khác thôi sao?

Còn không phải đều phải chết như nhau sao?

“Ta biết rồi, lần sau lại nói tiếp vậy.” Dương Gian nói.

“Đợi đã, đợi chút đã.” Lưu Tiểu Vũ đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, vội vàng ngăn Dương Gian cúp máy.

“Còn có chuyện gì nữa sao?” Dương Gian hỏi.

Lưu Tiểu Vũ nói: “Ở bên này ta phải thay ngươi tạo hồ sơ, hi vọng ngươi có thể hợp tác một chút, tốt nhất là có sự hiểu biết về con quỷ đó trong cơ thể của ngươi, ví dụ như năng lực, đặc trưng, hình thái… Nếu như ngươi vẫn không chịu hợp tác, lần sau ta sẽ không phối hợp với ngươi tiến hành công việc nữa.”

“Được rồi.”

Dương Gian suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này kể ra cũng chẳng ảnh hưởng gì, bèn nói lại chuyện của con mắt này.

Lưu Tiểu Vũ ghi chép xong xuôi sau đó nói: “Bên phía mẹ ngươi bọn ta đã nhờ người sắp xếp cả rồi, hiện giờ bà ấy đã vào làm ở một doanh nghiệp chính quy, qua một khoảng thời gian nữa sẽ từ tỉnh ngoài về lại thành phố Đại Xương, bên đó ngươi có thể yên tâm, đúng rồi, lần trước chuyện của cha ngươi sao rồi? Có thể nói chi tiết cho ta nghe được không.”

“Cha ta? Cha ta không phải đã mất lúc ta còn nhỏ rồi sao? Ngươi đang nói về chuyện gì vậy?” Dương Gian nghi ngờ hỏi lại.

Lưu Tiểu Vũ sững sờ một lúc rồi nói: “Lần trước ở trong căn phòng mà ngươi thuê ấy, chẳng phải ngươi đã nói cha ngươi đang ngồi bên cạnh sao? Ta nghi ngờ đó là một con quỷ, cho nên kêu ngươi nhanh chóng rời khỏi đó.”

“Con quỷ đó thì là con quỷ đó, còn nhắc đến cha ta làm gì?” Dương Gian nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng con quỷ đó là cha của ta? Đừng có chọc cười nữa được không.”

“…” Lưu Tiểu Vũ không hề tức giận, ngược lại đang nhíu mày.

Từ giọng điệu của Dương Gian cho thấy hắn không giống như đang đùa.

Cách giải thích duy nhất đó chính là… Ký ức của hắn lại bị bóp méo rồi.

Một con quỷ nghi ngờ có khả năng bóp méo ký ức của người khác? Mà người này lại không hề phát hiện ra… Cho dù là người ngự quỷ cũng như vậy, nhưng bản thân sao lại không có thay đổi gì chứ?

Lưu Tiểu Vũ nhanh chóng ghi chép lại, chuẩn bị đưa chuyện này cho mấy nhóm chuyên gia cố vấn có IQ cao đó suy luận, dù sao đây cũng không phải là chuyện của mình.

“Được rồi, nếu như không có chuyện gì nữa thì cứ vậy đã, lần sau lại nói chuyện tiếp.” Dương Gian nói.

“Ta hỏi ngươi nốt câu cuối cùng này thôi, gần đây trạng thái tinh thần của ngươi vẫn ổn cả chứ?” Lưu Tiểu Vũ đột nhiên lại hỏi.

“Cũng được, không có vấn đề gì cả.” Dương Gian cúp luôn điện thoại.

Sau đó hắn nhìn vào Vương Bân và Vương Hải Yến đang ngồi trong xe rồi nói: “Các người đều đã nghe cả rồi chứ?”

“Đây là số điện thoại của một nhân viên trực tổng đài phân khu châu Á thuộc Tổ chức Cảnh sát Hình sự Quốc tế, lời nàng ta nói đại diện cho thẩm quyền của các quốc gia trên thế giới, thực ra liên quan đến sự kiện linh dị các quốc gia sớm đã tham gia vào rồi, chỉ là sợ gây ra sự khủng hoảng trên toàn cầu, gia tăng sự hỗn loạn, cho nên vẫn luôn che giấu, hiện giờ các người đã tiếp xúc với chuyện này thì ta cũng không tránh né làm gì nữa, tránh cho người nào đó cho rằng ta là kẻ lừa đảo hay đồ tâm thần.”

Cả nhà Vương Bân rơi vào sự trầm mặc rất sâu.

Trong lòng mỗi người đều không bình tĩnh được.

Dương Gian lại nhìn Vương San San lần nữa, đột nhiên, thần sắc của hắn ngưng lại.

Dương Gian nhìn thấy trên cổ tay Vương San San không biết từ bao giờ lại có thêm một cái ấn ký màu đỏ nhàn nhạt, cái ấn ký đó giống như… Một con mắt vậy, nhưng lại ảm đạm đến mức gần như sắp biến mất đến nơi rồi.

“Cái này có từ lúc nào thế?” Dương Gian chụp mạnh cánh tay Vương San San mà hỏi.

Vương San San rụt người lại, nhỏ giọng nói: “Lúc ở trường bị ngươi nắm lấy là đã có rồi.”

Đây là dấu ấn Quỷ Nô mà!

Dương Gian sững sờ, hắn hồi tưởng lại mọi chuyện.

Bản thân mình chính xác lúc ở trường khi cứu Vương San San đã tóm lấy cổ tay của nàng một cái.

Từ lúc đó để lại rồi sao?

Hiểu rồi, giờ thì Dương Gian hiểu cả rồi.

Tại sao Vương San San bị Quỷ Nhi đeo bám mấy ngày hôm nay nhưng vẫn không chết, thì ra nguyên nhân là do ấn ký của mình… Chỉ là Quỷ Nhi đó đang lớn dần lên, sức mạnh cũng tăng lên nhiều, cho nên ấn ký đó của mình mới sắp biến mất như vậy.

“Cái ấn ký này có thể cứu người, cũng có thể hại người.” Sắc mặt Dương Gian biến hóa không rõ ràng, lại rơi vào trầm tư.

Có điều ngay vào lúc Dương Gian cúp điện thoại không lâu sau đó, trong phòng hồ sơ của phân khu Châu Á bên đó lại có thêm một tập hồ sơ liên quan đến hắn.

Trang đầu tiên của hồ sơ có viết một dòng chữ lớn thế này: Cảnh sát hình sự Quỷ Nhãn… Dương Gian (Chưa tuyển dụng).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK