Vương Sát Linh vẫn mỉm cười, hắn bước qua cúi xuống lượm lại bóp tiền, xem như không có gì mà nhét tấm hình vào trong, sau đó bỏ vô túi. “Cám ơn ông Châu, đã giúp ta lượm lại bóp tiền, lát ta sẽ mời ngươi uống trà.” “Khách sao, quá khách sáo rồi.” Châu Đăng cười hihi: “Chỉ là một việc nhỏ, không có đáng nhắc, con người ta rất tốt, lượm được đồ nhất định sẽ trả.” Lượm? Ngươi là trộm chứ, Vương Sát Linh cười, trong lòng hiểu rõ chỉ là không vạch trần. “Châu Đăng,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.