Nếu Giang Diễm thật sự nhìn thấy con quỷ đó vậy thì lại bớt được rất nhiều phiền phức cho mình.
Quỷ nếu có thể bị phát hiện và xác nhận lại không đáng sợ đến vậy, ít nhất có thể chuẩn bị đề phòng.
Quỷ không thể tìm thấy mới đáng sợ nhất.
Giang Diễm gật gật đầu.
“Vậy ngươi mau nói đi, hiện giờ bên ngoài đang bị quỷ phá rồi, ông chủ Đường mời một vị đại sư đến đây chịu chết, nếu chuyện này còn không mau chóng được giải quyết, vậy một trăm vạn của ta xem như đi tong rồi.” Dương Gian nói.
Giang Diễm có chút do dự nói: “Ngươi kiếm gì cho ta ăn ta sẽ nói cho ngươi biết, ta sắp chết đói đến nơi rồi.”
“Không ngờ được ngươi còn biết ra điều kiện cơ đấy.” Dương Gian cổ quái liếc nàng một cái: “Có điều thấy ngươi đáng thương như vậy, ta sẽ đi kiếm cái gì cho ngươi ăn vậy.”
Dương Gian liền rời khỏi WC.
Ngay lúc này tầng một trung tâm thương mại đã không còn ai, nhưng lại có động tĩnh từ trên tầng truyền xuống, xem ra đám người ông chủ Đường vẫn chưa đi khỏi đây.
Lấy một ít bánh quy, đồ ăn vặt và nước ở một cửa hàng bán đồ ăn vặt đã đóng cửa, Dương Gian lại quay lại WC.
Nhìn thấy đồ ăn, hai mắt Giang Diễm phát sáng, gấp gáp xé vỏ túi ra bắt đầu ăn giống hệt một con sói đói vậy.
Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã sạch bách.
“Còn nữa không?” Giang Diễm nhìn Dương Gian với vẻ mặt đầy mong chờ.
Dương Gian nói: “Hết rồi, còn có cái xúc xích ngươi có ăn không?”
“Ở đâu? Mau đưa cho ta.” Giang Diễm vội vàng nói.
“Ngươi nói xem ở đâu nào?” Dương Gian cúi xuống nhìn rồi nói.
Giang Diễm lộ ra ánh mắt có vài phần quyến rũ: “Nếu như ngươi có thể đưa ta rời khỏi chỗ quỷ quái này, ta cũng không ngại….”
Mí mắt Dương Gian giật giật một cái, đánh giá nàng một lượt, vừa mới định nói: Nghĩ hay quá nhỉ, ngươi không ngại ta còn ngại đấy.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại bị chặn lại.
Tuy rằng Giang Diễm nhìn thì có chút tiều tụy, nhưng thực sự cũng khá ưa nhìn, nhìn kỹ cũng được coi là người đẹp, chính là kiểu bình thường cũng không có gì nổi bật, nhưng chỉ cần ăn diện vào là trở nên lộng lẫy, tuy rằng vóc dáng không cao, nhưng lại có nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, mông nở eo nhỏ, lồng ngực phập phồng, nhịn đói nhiều ngày như vậy mà vẫn nảy nở, cũng không thấy xẹp xuống chút nào, thật sự không biết nàng ta ăn gì để mà lớn nữa….
Đợi đã.
Mình đang nhìn cái gì thế này?
Dương Gian định thần lại, thầm thốt lên: “Đáng sợ. Quá đáng sợ mà, nữ sắc quả thật đáng sợ, thiếu chút nữa rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.”
“Trước tiên khoan nói đến cái này đã, vừa nãy ngươi nói ngươi nhìn thấy con quỷ đó rồi? Vậy bây giờ ngươi có thể cho biết con quỷ đó trông như thế nào rồi chứ, hoặc giả con quỷ đó tồn tại dưới hình dạng như thế nào?”
Giống như nhớ lại ký ức nào đó rất kinh khủng trước đây, nét mặt Giang Diễm khẽ thay đổi, mang theo vài phần sợ hãi mà nói: “Đó là vào bốn ngày trước, ta vẫn đến trung tâm thương mại làm việc như thường lệ, mãi cho đến hôm đó lúc ta đi WC vừa hay gặp được cái nữ nhân viên thu ngân tên Ngụy Hiểu Hồng kia, lúc đó ta chuẩn bị bước ra khỏi WC, lại vừa khéo nhìn thấy cô ta bên ngoài… Mới bắt đầu cô ta đứng trước gương lắc lư cái đầu, ta cảm thấy rất kỳ quái, lúc đang chuẩn bị hỏi thăm cô ta, lại đột nhiên nhìn thấy cô ta lấy cái đầu của mình từ trên người xuống.”
“Đúng vậy, không sai chút nào, giống như con búp bê vậy, hai cánh tay giơ ra nhấc cái đầu mình lên vậy nè, sau đó cho xuống…. lúc đó ta bị dọa sợ đến ngu người luôn rồi, lát sau đợi nàng ta đặt cái đầu lên lại ta mới chạy ra khỏi WC.
Giang Diễm giơ tay ra diễn tả, tâm trạng có hơi kích động.
“Nhưng vừa mới ra khỏi WC, Ngụy Hiểu Hồng liền quay đầu lại nhìn ta một cái, lúc đó ta sợ quá không cẩn thận chạy vào nhà vệ sinh nam, sau đó trốn luôn trong này, trốn mãi cho tới giờ, ta cũng nghĩ đến việc chạy ra ngoài, nhưng mỗi lần như vậy ta đều có thể thấy Ngụy Hiểu Hồng ngồi ngay gần đây, cô ta đang đợi ta, đang ở bên ngoài WC đợi ta…. Nếu ta ra ngoài chắc chắn sẽ bị cô ta hại chết, nghe nói quỷ không dám vào nhà vệ sinh nam, chỉ có ở trong này ta mới không xảy ra chuyện.”
Ngụy Hiểu Hồng?
Dương Gian lập tức nói: “Không thể nào, cô ta tuyệt đối không thể là quỷ.”
“Ta không lừa ngươi, đúng là cô ta, chính mắt ta đã nhìn thấy.” Giang Diễm nói: “Ngươi phải tin ta.”
“Không phải ta không tin ngươi, mà ta tin vào đôi mắt mình hơn, bởi vì Ngụy Hiểu Hồng đã chết rồi.” Dương Gian nghiêm túc nói.
Trước đó cái đầu lăn lông lốc trong trung tâm thương mại kia là của Ngụy Hiểu Hồng.
Nếu cô ta là quỷ, vậy sao cô ta lại không có đầu?
Lẽ nào quỷ có khuynh hướng tự sát?
“Là thật đó, cô ta thật sự đã gỡ cái đầu của mình xuống, ta nhìn thấy rõ ràng mà.” Giang Diễm lại nói.
“Suỵt, đợi chút đã, có người tới rồi.” Đột nhiên, Dương Gian bụm miệng nàng lại, sau đó tắt đèn pin đi.
Trong bóng tối một tiếng bước chân đang tiến về phía nhà vệ sinh.
Tiếng bước chân không nhanh không chậm, vừa không gấp gáp, cũng không trì hoãn, lại giống như người bình thường đang bước đi vậy.
Không đúng.
Thần sắc Dương Gian trở nên thận trọng.
Bởi vì tầng một của trung tâm thương mại đã không còn ai rồi, cho dù có người đi nữa trong hoàn cảnh bên ngoài tối đen như mực thế này, tiếng bước chân cũng không thể bình tĩnh đến như vậy.
Chẳng lẽ là Ngụy Hiểu Hồng?
Dương Gian nghĩ đến cái đầu đã chết xám xịt mang theo một mùi hôi thối dữ dội còn lăn lóc trong trung tâm thương mại.
Nếu như Ngụy Hiểu Hồng là quỷ dường như cũng không phải không có khả năng.