“Vì sao?” Dương Gian chợt nhìn về phía nàng. “Cái gì?” “Vì sao ngươi sẽ hy vọng ta trở thành đội trưởng? Ta nhớ rõ ngay từ đầu thái độ của ngươi đối với ta cũng không thân thiện như thế.” Ánh mắt Lưu Tiểu Vũ có chút né tránh nói: “Ngươi muốn sống sót đúng không?” “Đây là tất nhiên.” “Nếu ngươi muốn sống sót, ta đây cũng cho rằng ngươi hẳn là sống sót, tuy rằng ngươi máu lạnh, vô tình, ích kỷ, còn hơi biến thái, nhưng ta biết ngươi là người tốt.” Lưu Tiểu Vũ nói....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.