Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới ngọn đèn mờ chiếu rọi, trông thấy một em bé sơ sinh toàn thân màu xanh đen nằm sấp trên người của Vương San San, đôi mắt đen láy quan sát chính mình, giây phút này, tất cả mọi người trong lòng cơ hồ bị dọa muốn đứt dây thần kinh.

"A!!"

Mọi người thét chói tai, hoảng sợ hoàn toàn bùng nổ, bản năng chạy trốn xa khỏi Vương San San.

“Chết tiệt, Quỷ Nhi này không đánh lén được mình thì ngược lại tấn công mấy người sao?” Dương Gian siết chặt nắm tay, cảm giác vô cùng bất lực.

Dương Gian muốn cứu Vương San San, nhưng không dám đến gần.

Con mắt trên người mình chỉ có thể nhìn thấu bóng tối trong Quỷ Vực, tự bảo vệ bản thân đều là cử động theo bản năng, căn bản không có thủ đoạn đối phó Quỷ Nhi này.

“Đi!”

Dương Gian cắn chặt răng, cơ hồ bản năng muốn chạy trốn.

“Khục . . . khục khục . . . cứu . . . cứu ta với . . .”

Giờ phút này Vương San San nhăn mặt đau đớn, nàng giống như con cá sắp chết, há miệng, bàn tay gian nan vươn hướng Dương Gian, dường như đó là tia hy vọng cuối cùng, khó khăn phát ra tiếng cầu cứu.

Tuy Dương Gian không quay người lại nhưng con mắt sau gáy trông thấy cảnh này.

Nhìn thấy bộ dạng đau đớn cầu cứu của bạn học cùng lớp Vương San San, Dương Gian bản năng dừng lại bước chân chạy trốn.

Cảnh này giống hệt lúc Phương Kính đẩy Dương Gian vào nhà vệ sinh.

Giờ phút này Vương San San vẫn chưa mất ý thức, trong lòng của nàng tuy rằng vô cùng hoảng sợ, nhưng lúc tuyệt vọng thì vô cùng khát vọng có người có thể giúp mình một tay.

“Nếu bây giờ mà đi thì ta có khác gì với Phương Kính, dùng mạng sống của bạn học bám giữ ác quỷ, chỉ vì để chính mình sống?”

Trong lòng Dương Gian sản sinh giãy giụa rối rắm:

“Vương San San khác với mấy người Đoàn Bằng, Trịnh Phi, hai người kia chết chưa hết tội, ai kêu bọn họ vì sống sót nên muốn hại chết ta."

"Hơn nữa hiện tại ta hẳn là cũng xem như người ngự quỷ, có được sức mạnh ác quỷ, đã không xem như người thường, cứu người chưa chắc chính mình sẽ chết.”

Trong khoảnh khắc, trong đầu Dương Gian suy nghĩ rất nhiều.

Con mắt quỷ sau gáy luôn nhìn Vương San San, nhìn vẻ mặt đau đớn giãy dụa của nàng, và cánh tay dần rũ xuống.

Nếu còn không cứu người thì Vương San San chắc chắn sẽ bị Quỷ Nhi siết chết tươi.

“Bà nội nó!”

Dương Gian chửi thề, lập tức xoay người chạy tới, không chút do dự đấm vào đầu Quỷ Nhi đang siết cổ Vương San San.

Nếu cảnh này mà đăng lên mạng, chính mình bạo lực đánh em bé sơ sinh chắc chắn sẽ bị anh hùng bàn phím mắng chết luôn.

Quỷ Nhi ăn một đấm, một bên đầu móp vào, nhưng không chịu bất cứ tổn thương nào, đôi mắt đen ngòm quái dị nhìn Dương Gian.

“Oe, kéc kéc!”

Một tiếng hú quái dị, dường như Quỷ Nhi bị chọc giận, nó thả Vương San San ra, nhào về phía Dương Gian, gò má rách ra, há to mồm vượt qua cực hạn của loài người, một hơi nuốt nửa khúc cánh tay của Dương Gian.

Lạnh như băng, đặc quánh, giống như bị hút vào một hố đen, chẳng những cánh tay không giật ra được, hơn nữa toàn thân dần bị kéo vào cái miệng rộng đen ngòm đó.

"Khụ, khụ khụ!”

Vương San San gần như ngồi liệt dưới đất, thở hổn hển.

“Mình sẽ bị ăn sao?”

Dương Gian cảm giác thân hình có dấu hiệu bị hòa tan, dường như máu thịt toàn thân đều tuôn vào trong cái miệng đó, chỉ giây lát sẽ bị ăn sống.

Nhưng mà!

Một cơn đau nhói từ cánh tay truyền đến.

Cảm giác tựa như da thịt bị cứng rắn xé toạc ra, vừa giống như linh hồn bị nghiền nát.

Quỷ Nhi đau đớn hú lên, phun ra cánh tay của Dương Gian, tiếp đó rớt cái bịch xuống đất như đã mất đi sức sống, tiếp đó nhanh chóng bò ra sau, dường như đang chạy trốn, rất nhanh biến mất trên thang lầu.

“Chết tiệt, lại là loại cảm giác này!”

Dương Gian toát mồ hôi lạnh, đau đớn toàn thân run rẩy, không kiềm được hét thảm.

Chỉ thấy nửa khúc cánh tay bị Quỷ Nhi nuốt vào đang phát ra ánh sáng đỏ.

Da thịt bị cái gì cứng rắn xé mở, một đám tròng mắt đỏ tươi toát ra từ miệng vết thương.

Lúc trước trên mu bàn tay chỉ có một con mắt, sau khi bị Quỷ Nhi đánh lén thì sau gáy mọc con mắt thứ hai.

Nhưng hiện tại, bị cắn một cái trong giây lát mọc ra bốn con mắt.

Số lượng con mắt màu đỏ nhanh chóng tăng vọt.

Có lẽ cũng vì thế mà ép lùi được Quỷ Nhi kia.

“Dương . . . Dương Gian, ngươi thế nào rồi? Không sao chứ?”

Vương San San tìm được đường sống trong chỗ chết, tuy rằng lòng còn run sợ, vẻ mặt hoảng sợ, nhưng nhớ lại mới vừa rồi là Dương Gian cứu chính mình.

Nhìn Dương Gian thống khổ lăn lộn dưới đất, nàng mang theo mấy phần sốt ruột hỏi, cùng lúc đó đưa tay qua muốn đỡ hắn dậy.

Đột nhiên!

Dương Gian ngừng động tác giãy giụa, một cánh tay với tư thế khớp xoay ngược quái dị đột nhiên vươn ra chộp lấy bàn tay của Vương San San, người bình thường không thể làm ra động tác này được.

Trên cánh tay có năm con mắt chuyển động, cùng nhìn chằm chằm Vương San San.

"A!!"

Vương San San bị dọa nhũn chân ngồi bệch dưới đất, không kiềm được thét chói tai.

Nhưng rất nhanh, năm con mắt trên cánh tay khép lại.

Lúc này giọng của Dương Gian vang lên:

“Ta không sao, quả nhiên làm người tốt không dễ, vì cứu ngươi mà ta suýt tiêu đời luôn, xét cho cùng vẫn không thể nhẫn tâm giống như Phương Kính được.”

Thống khổ nhanh chóng rút đi, sắc mặt Dương Gian tái nhợt đứng lên, dựa vào vách tường, cơ bắp toàn thân co giật.

Dương Gian thiệt tình không muốn một lần nữa nếm cảm giác đau đớn tựa như linh hồn bị nghiền nát.

"Bị thứ kia cắn một miếng giống như cả người suýt bị ăn, đây là sức mạnh của con Quỷ Nhi trong bụng của Châu Chánh? Thật là đáng sợ, mà hình như thứ đó sẽ lớn lên nữa.”

Dương Gian nhìn cánh tay của mình, hắn cảm giác dưới lớp da có nhiều thứ đang mấp máy, tùy thời sẽ chui ra.

Cảm giác tồn tại của con mắt đó càng lúc càng mãnh liệt, quả thực là như đang thức tỉnh.

Vương San San nhỏ giọng nói:

“Xin . . . xin lỗi, là ta vướng víu làm liên luỵ ngươi."

Dương Gian nói:

"Không sao, cứu ngươi là lựa chọn của cá nhân ta, ta chỉ không muốn biến thành loại người vì sống sót mà không từ thủ đoạn nào giống như Phương Kính. Khoảnh khắc ta bị đẩy vào nhà vệ sinh thì đã chết rồi, ta bây giờ chẳng qua là nương tựa sức mạnh ác quỷ kéo dài hơi tàn, sống lâu thêm một phút là tốt rồi, dù không cứu ngươi thì cũng không sống được bao lâu."

Trải qua tất cả điều này, Dương Gian hơi hiểu được tình cảnh của bản thân.

Dương Gian nhịn đau nói:

“Đừng đứng ngây ra ở chỗ này, nhanh đi theo ta, nếu thứ kia trở lại thì hai ta sẽ chết hết tại đây.”

Vương San San nức nở nói:

“Ta . . . ta cả người không có sức lực, đi không nổi.”

“Trong phim diễn không có sai, vào phút nguy cơ thì phụ nữ chỉ biết cản trở, còn dễ dàng hại chết người."

Dương Gian càm ràm, nhưng hắn nhìn thấy phần gáy của Vương San San còn in hai dấu tay màu xanh đen.

Là Quỷ Nhi để lại, giống như hình xăm in trên người của Vương San San, đặc biệt dễ thấy.

Hơn nữa màu da xanh đen đó đang lan tràn xung quanh, giống như bệnh truyền nhiễm cấp tính vậy.

Hắn thầm rùng mình, nhưng không nhắc nhở, bởi vì trước mắt không phải lúc nói mấy chuyện này.

Quỷ Nhi chỉ bị chính mình tạm thời đánh lui, chưa chắc sẽ không ngóc đầu trở lại.

Nếu như lại tập kích mấy lần, Dương Gian cảm thấy chính mình sẽ theo gót Châu Chánh, chết vào ác quỷ thức tỉnh.

“Ta nâng nàng đi, còn bước đi được chứ?” Dương Gian đỡ Vương San San dậy, cảm thấy toàn thân nàng đều đang run.

Đây là do hoảng sợ quá độ, ngoài miệng không nói nhưng thân thể rất thành thật.

“Còn . . . còn đi được.”

Vương San San nói, thân thể bản năng dựa vào người Dương Gian, bộ ngực mềm cơ hồ ma sát lồng ngực của hắn, chẳng những không e dè ngược lại trông rất thân mật.

Không phải Vương San San cố ý dụ dỗ tình sắc gì, đây là bản năng của nữ giới trong cơn hoảng sợ thôi thúc nàng tìm kiếm che chở từ người đàn ông mạnh mẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK