Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của mấy người khác vẫn luôn nhìn Dương Gian.

Trông thấy hắn nhấn nút gọi điện thoại, trong trường học vang lên chuông điện thoại, mọi người đang cảm thấy kỳ lạ, không kịp mở miệng hỏi thăm bỗng thấy Dương Gian vội cúp máy, vẻ mặt hết hồn.

“Dương Gian, sao vậy? Có chuyện gì?”

Trương Vĩ trông thấy Dương Gian bị dọa tới mức đó thì run bắn người:

“Ngươi đừng dọa ta, chúng ta đều trông chờ vào ngươi, bộ dạng của ngươi như vậy làm ta thấy lo theo. Ngươi làm ơn cười một cái được không? Kiểu nụ cười hiểu ý sau khi xem phim heo ấy, để ta có chút tự tin.”

Sự bình tĩnh của Dương Gian, hắn dẫn mọi người đi ra Quỷ Vực, cho họ niềm tin sống sót.

Bây giờ hắn lộ ra vẻ mặt như vậy, thoáng chốc khiến mọi người sợ hãi.

Biểu cảm của Dương Gian liên tục thay đổi, sắc mặt cực kỳ khó xem, hắn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đột nhiên điện thoại định vị vệ tinh của Châu Chánh rung lên trong tay hắn, tiếng chuông kêu tít tít, tít tít.

Dương Gian nhìn thoáng qua, con ngươi đột nhiên rút lại.

Trên điện thoại di động hiện số: 138 . . .

Là số điện thoại di động của Lôi Điện Pháp Vương để lại trên diễn đàn.

Lôi Điện Pháp Vương gọi lại.

"Quả nhiên . . . đây là một cái bẫy, một cạm bẫy cực kỳ đáng sợ.” Dương Gian cắn răng thầm nghĩ, không biết nên tức giận hay hoảng sợ.

Tít tít! Tít tít!

Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, nhưng Dương Gian không nhấn nút nghe.

Bởi vì hắn biết người gọi đến tuyệt đối không thể nào là người sống, trời biết sau khi nhấn nghe thì sẽ phát sinh sự tình gì.

May mắn thiết lập di động còn hiệu quả, tiếng chuông không reo mãi không dứt.

Đổ chuông thời gian dài thì một lúc sau điện thoại tự tắt.

Hơn nữa không có cuộc gọi khác gọi vào điện thoại của hắn.

Reng reng reng! Reng reng reng!

“Ta yêu ngươi, yêu ngươi, như chuột yêu gạo . . .”

“Ánh trăng mát lạnh vì nhớ ngươi mà thành sông . . .”

Nhưng điện thoại của bạn học khác liên tục reo chuông, các loại chuông điện thoại di động vang lên.

Tất cả mọi người lấy điện thoại ra xem, màn hình đều hiện số 138 . . .

"Dương . . . Dương Gian, ngươi xem."

Vương San San, Miêu Tiểu Thiện và đám người Triệu Lỗi đưa di động cho Dương Gian nhìn dãy số hiện trên màn hình, trong mắt lộ tia hoảng sợ.

Vẻ mặt của Dương Gian vô cùng nghiêm túc nói:

“Đừng nghe máy.”

Mấy người khác gật đầu, trong lòng bọn họ đều hiểu cuộc gọi đến này rất kỳ dị, quả thực là không nên tiếp.

Trương Vĩ không có di động, trước đó đã cho Dương Gian mượn điện thoại của mình, hiện giờ hắn nhìn màn hình điện thoại của những người này, run giọng nói:

“Bà . . . bà nội nó! Tất cả đều cùng một số, di động số 138 này ghê gớm vậy, một hơi bấm mười mấy số điện thoại khác nhau, làm như quỷ hay sao.”

“Của ta không phải số 138, nó hiện số điện thoại của thầy Vương.” Một bạn học tên Tiền Vạn Hào bản năng nhấn nút nghe cuộc gọi.

“Tiền Vạn Hào, ngươi bị điên hay nhũn não hả?” Triệu Lỗi ở bên cạnh sợ hãi gần như la toáng lên: “Đã bảo đừng nghe máy mà!”

“Làm gì căng, là số của thầy Vương gọi cho ta mà.” Tiền Vạn Hào nói: “Có lẽ thầy Vương đến cứu chúng ta.”

“Mau cúp máy!”

Dương Gian thì con ngươi co rút, vội vàng vọt tới muốn giật lấy di động để tắt cuộc gọi đến.

Thầy Vương gọi điện?

Vậy càng khủng bố, phải biết rằng thầy Vương là người đầu tiên biến mất trong Quỷ Vực, hiện giờ mấy người khác đều chết rồi, sao mà thầy Vương sống nổi?

Quả nhiên.

Đầu dây bên kia điện thoại của Tiền Vạn Hào chỉ có tiếng xoẹt xoẹt, thầy Vương không nói chuyện.

Nhưng tiếp theo vang lên âm thanh làm Dương Gian cảm thấy hoảng sợ.

“Thùng thùng thùng!”

Tiếng gõ cửa phát ra từ ống nghe điện thoại.

Âm thanh giống hệt lúc ở ngoài phòng học.

Nặng nề, áp lực, khiến người không thở nổi.

Lúc này Tiền Vạn Hào mới nhận ra tính nghiêm trọng của vụ việc, bị dọa sắc mặt trắng bệch, tay run lên vội vứt điện thoại đi.

Điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ vụn, nhưng cuộc gọi vẫn kết nối, không bị ngắt.

“Thùng thùng thùng!”

Tiếng gõ cửa kỳ dị tiếp tục phát ra từ ống nghe.

“Thùng thùng thùng!”

Dương Gian đã vọt tới, nhặt lên di động của Tiền Vạn Hào và tắt cuộc gọi bằng tốc độ nhanh nhất.

“Tiền Vạn Hào, cái tên ngốc này! Tự ngươi muốn chết thì đi chết đi, đừng hại chết chúng ta!”

Triệu Lỗi tức giận túm lấy vạt áo của Tiền Vạn Hào, rống vào mặt đối phương, nhưng cơn giận không thể che lấp hoảng sợ trong mắt của hắn, tuy hắn không rõ ràng nhận cuộc gọi này thì sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng có thể khẳng định, tuyệt đối không phải chuyện tốt.

“Mợ nó, không sợ kẻ thù giống thần, chỉ sợ đồng đội như heo, câu nói này quả nhiên nói không sai, phút then chốt luôn có mấy kẻ như thiểu năng trí tuệ dũng cảm đứng ra dùng sinh mệnh của mình tìm đường chết, chẳng những muốn hại chết bản thân mà còn hại luôn người khác. Tiền Vạn Hào, ngươi vĩ đại lắm, tổ cha nó, làm ta cảm động đến mức muốn giết người! Ta học bù nhiều môn nghĩa vụ chín năm cũng không ưu tú bằng ngươi!”

Trương Vĩ nói:

“Ông già ở ngoài phòng học đó là ông nội ruột của ngươi hay sao? Ngươi yêu ông già đó nhiều như thế sao không đi nói chuyện với ông nội của ngươi đi, xin ông nội của ngươi bỏ qua cho chúng ta?”

Tiền Vạn Hào giống như đứa con nít, vừa khóc vừa lau nước mắt, nói:

“Ta . . . ta thiệt tình không phải cố ý, rõ ràng hiện tên là thầy gọi, chứ nếu là số của người khác thì ta chắc chắn sẽ không nghe máy rồi.”

Triệu Lỗi tức giận muốn đánh Tiền Vạn Hào một trận:

“Là số của thầy thì nghe máy? Vậy thầy kêu ngươi đi chết, sao ngươi không chết ngay và luôn đi?”

“Được rồi, tất cả hãy bình tĩnh lại, giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, cũng có phần lỗi của ta, ta nên nhắc nhở các ngươi rõ hơn.” Dương Gian đi tới, nói: "Hơn nữa cãi lộn, nội chiến thì có thể sống tiếp sao? Không thấy tình huống hiện giờ thế nào à?”

Mọi người lập tức im lặng.

Miêu Tiểu Thiện căng thẳng hỏi:

“Dương Gian, nghe cuộc gọi vừa rồi thì sẽ phát sinh sự tình gì?"

Dương Gian nói:

“Còn gì khác nữa, rất nhanh sẽ có ông nội của Tiền Vạn Hào đến tìm chúng ta tâm sự đêm khuya.”

"Cái gì?"

Tất cả mọi người mở to ánh mắt, kinh khủng tột độ.

Đúng vậy, ông già kia nhất định sẽ tới nơi này.

Tiếng gõ cửa trong điện thoại cụ bị một công năng rất khủng bố, đó là có thể vời đến ông già kia.

Còn về kết quả sẽ như thế nào thì quá rõ rồi.

Hơn nữa . . .

Dương Gian siết chặt di động trong tay, nhớ lại bài post của Lôi Điện Pháp Vương trong diễn đàn kia.

"Cạm bẫy, toàn bộ câu chuyện trong diễn đàn là một cái bẫy, lúc Lôi Điện Pháp Vương ở trong nhà gặp được ông già kia gõ cửa, xem tình huống trong phòng học lúc nãy, từ khi ông già gõ cánh cửa thứ nhất thì đã có người chết. Hơn nữa trong nhà của Lôi Điện Pháp Vương có hai cửa, cửa thứ nhất là cửa nhà, cửa thứ hai là cửa phòng.”

“Tức là Lôi Điện Pháp Vương ở nhà một mình, lúc bị gõ cánh cửa thứ nhất thì hắn đã chết, không thể gửi tiếp đoạn sau câu chuyện lên diễn đàn, để lại số điện thoại di động và tập tin âm thanh cũng không phải do hắn làm, chỉ có một thứ sẽ làm chuyện như vậy.”

"Quỷ!!"

Dương Gian hít sâu mấy hơi thở.

Đúng vậy.

Câu chuyện trong post đầu là Lôi Điện Pháp Vương, là người sống đăng lên, nhưng phần sau cùng thì hắn đã chết, tiếp đó đăng bài là . . . quỷ.

Vì chứng minh phỏng đoán này, Dương Gian lại mở ra câu chuyện trên diễn đó, giở đến trang cuối.

Quả nhiên.

Phỏng đoán của Dương Gian không sai, mấy bài post cuối trong câu chuyện diễn đàn đó có rất nhiều chữ sai, khác hoàn toàn với bài post của Lôi Điện Pháp Vương, khúc giữa cách nửa tiếng mới đăng bài.

Đây là . . . một nguyền rủa do ác quỷ phát tán ra.

Tất cả người nghe thấy tiếng gõ cửa đều sẽ bị ông già này tìm tới tận cửa.

Như vậy là cũng có thể nghiệm chứng tất cả sự việc phát sinh trước đó.

“Nghe tiếng gõ cửa qua internet, trên điện thoại di động đều sẽ bị ông già tìm đến, giống như bị đánh dấu tọa độ vô hình, trong hiện thực nghe thấy tiếng gõ cửa sẽ chết ngay. Nhưng tại sao lúc trong nhà vệ sinh, ta mở tập tin âm thanh ra thì ông già kia không xuất hiện?"

Trên mặt Dương Gian rịn mồ hôi vì sốt ruột, hắn đang vắt óc suy nghĩ, muốn tìm hiểu rõ quy luật hành động của ông già này, và cả phương pháp giết người nữa.

Vì . . . sống sót!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK