“Con quỷ đó sẽ không đến nữa sao?”
Dương Gian ở lại nhà mình một đêm, cả đêm đều không hề ngủ, trong mắt của hắn đã ngập tràn những tia máu, nhìn về phía cửa lớn với dáng vẻ hết sức mệt mỏi.
Cửa lớn không hề đóng.
Bởi vì Dương Gian phải nhìn thấy con quỷ đó xuất hiện ngay từ khoảnh khắc đầu tiên.
Nhưng sự việc lại không hoàn hảo như trong trí tưởng tượng của hắn.
“Không thể cứ ngồi đây đợi con quỷ đó xuất hiện được, nếu như con quỷ đó đã rời khỏi đây và không có ý định quay lại, vậy thì chẳng qua chỉ đang lãng phí thời gian mà thôi, mà bây giờ thời gian đối với ta lại cực kỳ quý báu.”
Dương Gian lại dụi dụi đôi mắt vằn vện tia máu của mình, để bản thân có thể bình tĩnh và thả lỏng một chút.
Cả một buổi tối thần kinh luôn trong trạng thái căng thẳng, nếu cứ tiếp tục như thế này kiểu gì cũng điên lên mất.
“Nếu trong thời gian ngắn không có cách nào tìm thấy con quỷ này, vậy thì phải tính toán cả hai cách, kể cả dự đoán đến tình huống xấu nhất.” Dương Gian từ trên ghế sô pha đứng dậy, hắn đi tắm rửa, thu dọn qua đồ đạc một chút rồi chuẩn bị ra ngoài.
Cái gọi là tính toán cả hai cách là như thế nào, một là nếu như bản thân có thể sống sót thì tìm cách để có thể sống tiếp.
Hai là… Nếu như bản thân thật sự phải chết, vậy nhất định phải kiếm một khoản tiền lớn để sau này cha mẹ dưỡng già.
Khoác một cái ba lô lên, Dương Gian bước ra khỏi tòa nhà chung cư có chút cũ kỹ này.
Ngẩng đầu nhìn lên ánh nắng mặt trời có chút bỏng rát bên ngoài, Dương Gian cảm thấy hơi choáng váng.
“Có điều hình như quỷ không hề sợ ánh nắng mặt trời.” Dương Gian sờ sờ vào mu bàn tay mình, lại không hề cảm thấy con mắt đó có bất cứ phản ứng kỳ lạ nào.
Cũng chính là nói, cho dù là ban ngày, quỷ cũng có thể xuất hiện.
Trong truyền thuyết dân gian quỷ chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối, bây giờ xem ra cái nhận định này đã bị lật đổ rồi.
Chỉ có thể nói do ánh sáng ban ngày có thể cho người ta một cảm giác an toàn nhất định, khiến cho trong lòng không cảm thấy quá sợ hãi nữa mà thôi.
“Ông chủ, có thu mua điện thoại không?”
Dương Gian đi đến trước một cửa hàng sửa chữa điện thoại nhỏ bên đường.
Ông chủ cửa hàng điện thoại liếc hắn một cái rồi nói: “Điện thoại cục gạch thì không mua, chỉ mua smartphone ra mắt hai năm gần đây thôi.”
Dương Gian ngồi xuống rồi nói: “Điện thoại ta đang cầm không bán đâu, cần bán những thứ này cơ.”
Hắn lấy đống điện thoại mà đám người Trương Vĩ, Vương San San, Triệu Lỗi trước đó không cần nữa từ trong ba lô ra.
“Nhiều thế này cơ à? Ngươi trộm được từ đâu vậy?” Ông chủ ngơ ngác một lúc, nhìn đống smartphone đủ loại dòng nào cũng có rồi có chút nghi ngờ đánh giá Dương Gian.
“Bạn bè không cần nữa, tặng lại cho ta, hơn nữa nếu đi ăn trộm làm sao trộm được điện thoại mới đến như vậy? Ông chủ cho một cái giá đi, nếu thích hợp toàn bộ chỗ này bán cho ông hết.” Dương Gian nói.
Ông chủ lại nhìn một chút, chính xác toàn là hàng tốt, điện thoại rất mới, giá thị trường một cái cũng đều hai ba ngàn, có cái đắt phải đến bảy tám ngàn.
“Cái điện thoại này không đáng tiền, ta chỉ có thể đưa ngươi ba trăm.”
“Cái này không tệ, ta mua giá một ngàn, cái này một ngàn ba ta lấy luôn…” Ông chủ ước tính giá cả.
Vào lúc này, một trong mấy chiếc điện thoại trên mặt tủ đột nhiên reo lên.
Dương Gian nhìn qua một cái, trên đó đang hiển thị: Cha.
Có trời mới biết được là cha của vị bạn học nào.
“Người bị mất gọi điện thoại đến rồi đúng không.” Ông chủ cười nói: “Đến lúc đó người ta tìm tới kiểu gì ta cũng gặp một đống rắc rối, cái điện thoại này ta chỉ có thể trả ngươi ba trăm thôi.”
Nói xong, hắn định tắt điện thoại đi.
Dương Gian nhấc điện thoại lên ấn vào nút nghe: “Không phải người bị mất gọi tới, là ông già của bạn.”
“Alo.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Là Dương Gian phải không?”
“Là ta, ông là ai?” Dương Gian hỏi.
“Quả nhiên điện thoại của San San đang ở chỗ ngươi, ta là cha của Vương San San Vương Bân, ta có chút chuyện muốn tìm ngươi, giờ ngươi có thuận tiện không? Ta muốn gặp ngươi.” Vương Bân nói.
“Ra là chú Vương à, hai ngày này ta có chút chuyện, hơi bận một chút, không tiện cho lắm.” Dương Gian trả lời.
Vương Bân lại nói: “Sẽ không mất quá nhiều thời gian của ngươi đâu, giờ ngươi đang ở đâu? Ta lái xe đến đón ngươi.”
“Chú Vương có chuyện gì cứ nói thẳng đi, hiện giờ ta thật sự có chút chuyện, trong một lúc không thể rời đi được.” Dương Gian nói.
Bên kia Vương Bân trầm mặc một lúc rồi nói: “Là chuyện về con gái ta San San, ngươi có biết hôm đó ở trường học San San đã xảy ra chuyện gì không?”
“Vương San San không nói cho ông biết chuyện trường học bị quỷ ám hay sao?” Dương Gian hỏi.
Trường học bị quỷ ám sao?
Đầu dây bên kia, Vương Bân sững sờ một lúc.
Vào thời buổi này lại còn có chuyện buồn cười như vậy à?
Nhưng Vương Bân lại không cười phá lên, bởi vì ông ta liên tưởng đến hai ngày này trường học bị phong tỏa, còn có trên người con gái mình San San cũng xuất hiện một số chuyện quỷ dị, ông ta cảm thấy trong này chính xác có chút gì đó bất thường.
“Trường học bị quỷ ám sao? Học sinh cấp ba các ngươi cũng tin vào chuyện này à?” Ông ta mang theo vài phần nghi ngờ hỏi ngược lại một câu.
“Trước đó ta đúng là không tin, giờ thì tin rồi.” Dương Gian nói: “Vương San San sao rồi? Có phải cô ta lại gặp quỷ nữa không?”
Vương Bân đáp: “Có thể chỉ là thần kinh nó có chút suy nhược, lại nhát gan nên bị dọa, nó cứ cảm thấy có thứ gì đó đang tìm nó, bám theo nó.... Hơn nữa San San nói ngươi có thể giúp được con bé.”
“Có thứ gì đó bám theo cô ta à?” Ánh mắt Dương Gian khẽ động, suy nghĩ một chút: “Có phải là một đứa trẻ không?”