Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một âm thanh lớn vang lên, cánh cửa gỗ mỏng manh của gian nhà vệ sinh này giống như giống như bị một sức mạnh cực lớn nặng nề đâm sầm vào vậy, gần như vỡ vụn ngay tức khắc.

Sức mạnh phản chấn gần như ép cho Dương Gian và cả Giang Diễm đứng phía sau phải lùi lại liên tục, cuối cùng phải dựa vào tường mới có thể dừng chân lại.

“Cọt kẹt ~!”

Lúc này, cánh cửa gỗ từ từ mở ra một khe hở nhỏ.

Xuyên qua khe hở, bên ngoài vẫn là một mảng tối đen như mực, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Dương Gian có thể cảm nhận được, con quỷ đó ở ngay ngoài kia.

Chỉ là vì không có ánh đèn nên không nhìn rõ được thôi.

“Không lập tức tiến vào sao? Có vẻ là dừng lại rồi.”

Dương Gian gần như sắp sử dụng quỷ nhãn theo bản năng, nhưng hắn lại dừng lại kịp.

Bởi vì.... quỷ không tiến vào giết người, vậy có nghĩa hắn và Giang Diễm đều không phải mục tiêu đầu tiên của con quỷ đó.

Điểm này cực kỳ quan trọng.

Dương Gian căng mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối trước mặt, không dám manh động.

Chỉ cần con quỷ ngoài đó không có thêm hành động nào, hắn cũng sẽ không sử dụng quỷ nhãn.

Cứ như vậy, người và quỷ cách nhau một cánh cửa gỗ he hé mở, dường như đang kháng cự.

Dương Gian không hề phát ra bất kỳ động tĩnh hay âm thanh nào, con quỷ ngoài đó cũng không có bất cứ động tác gì.

Tất cả dường như đang đông cứng lại như vậy.

Nhưng xuất phát từ sự cẩn thận, Dương Gian vẫn từ từ đưa tay ra, khép cánh cửa gỗ đang hé mở đó lại.

Bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh gì, vậy có nghĩa là, con quỷ đó không phải tìm mình, cũng không tìm Giang Diễm.

Ngay tại lúc Dương Gian cho rằng sự việc cứ như vậy mà lắng xuống.

Giang Diễm đứng sau dường như bị Dương Gian chèn có chút khó chịu, khẽ quay nửa thân người sang.

Nhưng mà ngay giây sau.

“Rầm! Rầm! Rầm!”

Cánh cửa bị va chạm một cách dữ dội, gần như sắp sửa bị đụng cho bung ra rồi.

“Không ổn, lại đến nữa rồi.” Dương Gian mạnh mẽ chắn ngay cửa.

Giang Diễm lúc này cũng không ngu ngốc, tuy rằng sợ hãi, nhưng nàng cũng lao lên, hoảng sợ chặn lại cánh cửa gỗ mỏng manh này.

Tuy nhiên sự va chạm vào cánh cửa ngày một kịch liệt, sức mạnh lần sau so với lần trước còn lớn hơn, có mấy lần cánh cửa gần như bung ra rồi, nhưng lại bị Dương Gian trực tiếp cứng rắn đóng lại.

Giờ phút này hắn đã không nhịn được muốn dùng quỷ vực rồi.

Không, không đúng,

Tại sao vừa nãy con quỷ này không có hành động gì, Giang Diễm chỉ quay người một cái nó đột nhiên hành động rồi?

“Đừng dùng lưng chặn cửa, quay người lại.” Dương Gian quát một tiếng, tóm lấy Giang Diễm bắt nàng xoay người lại.

Giang Diễm vừa xoay người, động tĩnh bên ngoài lập tức nhỏ lại, tiếp đó rất nhanh dừng hẳn.

Tất cả lại khôi phục sự yên tĩnh.

“Thì ra là như vậy...” Dương Gian lúc này tròng mắt lộ ra vài phần vui mừng.

Điều kiện giết người của con quỷ này hắn hiểu rõ rồi.

Sự yên tĩnh duy trì được một lúc lâu.

Con quỷ bên ngoài cửa đó đều không có bất cứ hành động gì, điều này khiến cho Dương Gian càng thêm chắc chắn về lập luận và suy đoán của chính mình.

“Nếu mình và Giang Diễm đều không đáp ứng được điều kiện giết người của con quỷ này, mà con quỷ này cũng không bắt đầu giết người bừa bãi, vậy nói cách khác... cấp độ nguy hiểm của con quỷ này chỉ dừng lại ở mức C, cấp hạn chế.

Chính vào lúc Dương Gian đang suy tính.

Con quỷ ngoài cửa kia lại bắt đầu đi lại rồi.

Lần này nó không bước về phía Dương Gian nữa, mà lại từ từ đi ra phía ngoài nhà vệ sinh.

Tiếng bước chân càng đi càng xa dần.

Con quỷ bên ngoài gian nhà vệ sinh đã từ bỏ Dương Gian và Giang Diễm, bắt đầu lựa chọn mục tiêu khác rồi.

“Sắp đi rồi sao? Có điều bắt buộc phải làm rõ mặt mũi thật của con quỷ này.”

Ánh mắt Dương Gian khẽ động, lúc này hắn vội vàng rút điện thoại ra, mở camera, đưa tay ra ngoài cửa quay về phía tiếng bước chân xa dần kia chụp một tấm ảnh.

“Tách tách.”

Đèn flash chớp một cái.

“Ngươi, ngươi đang làm gì đó? Ngươi lại dụ cái thứ đó quay lại thì biết làm thế nào.”

Giang Diễm đứng phía sau bị dọa giật nảy mình, nàng nhéo Dương Gian một cái rồi lại dùng âm thanh cực kì thấp mở miệng hỏi.

“Đương nhiên là chụp ảnh rồi, ta cần phải xác định thân phận của con quỷ đó, ngươi nói Ngụy Hiểu Hồng là quỷ, nhưng ngày hôm qua ta đều thấy cô ta, Ngụy Hiểu Hồng còn sống sờ sờ ra đó, không giống quỷ chút nào, nếu Ngụy Hiểu Hồng thật sự là quỷ, vậy hẳn là ta có thể chụp được hình dáng của cô ta, cho dù chụp được một chút xíu nét đặc trưng trong tướng mạo cũng đủ rồi.

Dương Gian lại hết sức bình tĩnh mà nói: “Đây là chuyện của ta, ngươi không cần lo, con quỷ đó nếu đã không phá cửa xông vào có nghĩa là hai chúng ta không phải mục tiêu của hắn, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không cố ý hại chết ngươi đâu mà sợ.”

Tuy nhiên lúc hắn xem lại tấm ảnh mà vừa nãy mình chụp được đó, đột nhiên sốc đến đơ người ra.

“Không thể nào, sao lại là hắn?”

Trong tấm ảnh không chụp được toàn bộ tướng mạo của con quỷ đó, chỉ chụp được chưa đến nửa người, những cái khác vừa khéo bị vách tường chỗ rẽ nhà vệ sinh che khuất rồi.

Mà gần nửa người đó lại mặc một bộ đồng phục bảo vệ giống Dương Gian như đúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK