Trương Vĩ lại nói: “Đúng rồi, tên chó Tôn Nhân đó đã tìm được chưa, nếu như không phải cha không cho ta rời khỏi thành phố Đại Xương, ta thật muốn dùng cặp súng vàng của ta, bắn vào đầu hắn, một phát ở trên, một phát ở dưới.” “Anh Chân cũng thật xui xẻo, vất vả cứu được cái mạng chó của hắn, lại không ngờ lại là con sói mắt trắng, ay, bây giờ nghĩ lại, lúc đó Tô Luy không bị ngã chết thì tốt biết mất, hoa khôi của lớp mình đấy, mất đi cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.