Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng quát của Châu Chánh đánh thức mọi người trong phòng học.

Mặc dù bọn họ đều bị biến cố đột ngột dọa ngây người, nhưng cầu sinh là bản năng của mỗi sinh vật.

"Muốn sống thì đi theo ta."

Phương Kính dẫn đầu rống to, sau đó đi đầu xông ra ngoài với tốc độ siêu nhanh, chạy hướng cửa sau phòng học.

Bọn họ đang ở tầng năm, muốn rời khỏi trường học thì phải xuống lầu trước, nếu đang ở tầng hai hay tầng một thì tin tưởng Phương Kính sẽ không chút do dự nhảy cửa sổ xuống.

Nhưng nhảy từ tầng năm xuống thì chẳng khác gì tự sát.

Hành động chạy trốn của Phương Kính có tính điều động rất mạnh, mấy người khác phản ứng lại, cơ hồ bản năng đi theo hắn cùng nhau lao ra phòng học.

Dương Gian cũng không chần chừ, lập tức rời khỏi nơi này.

Hắn có dự cảm, có vẻ như Châu Chánh sẽ không bám giữ được ông già kia quá lâu.

Ầm ầm!

Mặt đất bị phong hóa bởi vì nhiều người giẫm đạp lập tức lún sụp, có mấy học sinh rớt xuống dưới.

“Trương Vĩ, Miêu Tiểu Thiện!”

Dương Gian giật nảy mình, vội vàng vòng qua chỗ sụp đổ.

“Phi! Ta không sao, bà nội nó, vừa rồi bị thằng súc vật kia đẩy xuống, ta phải cáo hắn tội mưu sát!” Trương Vĩ sờ mông, ăn đau hít hà.

May mắn chỉ rớt xuống phòng học tầng dưới, độ cao khoảng 3m không đủ té chết người.

Nhưng khi Trương Vĩ quay đầu qua nhìn mấy người khác rớt xuống thì híp mắt lại.

Một người nằm dưới đất, trợn to mắt, phần cổ tuôn máu ồ ạt, miệng phát ra tiếng khục khặc, dường như vẫn chưa tắt thở. Dương Gian nhìn thấy một cây thép nhuộm máu xuyên qua cổ của nàng.

Là Tô Luy!

Đây là một bạn học nữ có thành tích học tập rất tốt trong lớp, bề ngoài khá xinh, thường ngày hay được người ngoài trường theo đuổi, không ngờ rằng cũng xuất hiện ngoài ý muốn.

Bị thương nặng như vậy, kêu xe cứu thương cũng không kịp, càng miễn bàn là trong tình huống trước mắt.

“Mọi người mau rời khỏi đây, đừng chậm trễ thời gian."

Dương Gian kêu một tiếng xong bất chấp quan tâm người khác, lập tức rời đi.

Trương Vĩ mắng:

“Dương Gian, không cần ngươi nói thì ta cũng sẽ rời khỏi chỗ quỷ quái này! Mợ nó, chạy mất dép rồi, sau này ngươi đừng có mà hỏi xin ta ‘hàng’ ngon!”

Giờ phút này một đám học sinh giống như nổi điên lao ra phòng học, tiếp đó dọc theo cầu thang xuống lầu.

"Có thể bình yên vô sự rời khỏi nơi này không?”

Giờ phút này trong lòng Dương Gian thấp thỏm bất an, trong đầu óc luôn bị bóng dáng ông già mặc áo đen dài, trên người tràn đầy vết đốm xác chết ám ảnh.

Nếu ông già đó thật sự là quỷ thì Châu Chánh có thể đối phó được không?

Người này cũng nói là quỷ không thể bị giết.

Chỉ có quỷ mới đối phó được quỷ.

Khoan, không lẽ Châu Chánh cũng là quỷ?

Dương Gian bỗng chốc cảm giác da đầu tê dại, toàn thân lạnh lẽo.

Chẳng lẽ vừa rồi chính mình nghe ma dạy học?

Thế giới này rốt cuộc bị gì vậy?

Nhưng bên ngoài hành lang phòng học, Châu Chánh vẫn đang cố gắng bám giữ ông già, không cho ông già lại sử dụng Quỷ Vực.

Khi Quỷ Vực xuất hiện thì những học sinh kia nếu còn ở trong Quỷ Vực, dù chạy ra phòng học cũng không thể nào sống đi ra nơi này.

Nhưng mức độ khủng bố của ông già áo đen vượt qua tưởng tượng của Châu Chánh, hắn cũng không chắc có thể câu giờ trong bao lâu.

Mọi người đang điên cuồng chạy rầm rập xuống cầu thang, giống như một đám thỏ hoang bị hù sợ chạy tứ tán.

Một tầng, hai tầng, ba tầng . . .

Hy vọng rời khỏi đây đã ở ngay trước mắt.

Nhưng khi Phương Kính chạy đến chỗ rẽ giữa cầu thang thì đột nhiên vang tiếng xẹt xẹt khe khẽ, đèn trong cầu thang vụt tắt, toàn bộ thang lầu rơi vào trong bóng tối.

Bóng tối đen đặc, xòe tay không thấy năm ngón, qua khung cửa sổ thậm chí không thấy chút xíu ánh sáng.

"A!!"

Đèn bỗng tắt, có bạn học nữ bị dọa hét rầm lên.

“Chết tiệt, Châu Chánh đó đã đến cực hạn rồi sao? Không lẽ Quỷ Vực lại xuất hiện? Ông già kia rốt cuộc là quỷ cấp bậc gì? Thật sự đáng sợ.”

Trên mặt Phương Kính vã mồ hôi lạnh, hắn không dám ở lâu trong bóng tối, mà là quay đầu rống một tiếng:

“Tất cả đi mau lên, đừng dừng lại!”

Thật ra hắn không muốn cứu những người này, nhưng không thể để bọn họ chết trong Quỷ Vực.

Nếu không thì Quỷ Vực sẽ trở nên khủng bố hơn nữa.

Tiếp tục đi xuống cầu thang trong bóng tối, bọn họ rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này nên việc này không khó.

Nhưng càng đi xuống, qua một lúc thì Phương Kính bỗng ngừng bước chân, hắn phát hiện có gì đó kỳ lạ.

Không chỉ mình Phương Kính, Dương Gian theo ở phía sau cũng phát hiện ra lạ thường. Ngay lúc này toàn thân Dương Gian căng cứng, hắn chú ý cầu thang mình đi qua dường như độ cao không chỉ có năm tầng, phía trước vẫn còn bậc thang.

“Tất cả dừng lại, đừng đi nữa!”

Phương Kính đi ở phía trước dừng lại, mấy người ở phía sau bản năng ngừng lại theo.

Dưới loại tình huống này, đầu óc hoang mang, Phương Kính thoạt nhìn bình tĩnh tự nhiên thành trụ cột tinh thần tạm thời cho nhóm người này.

“Phương Kính, sao vậy? Tại sao không đi?" Có nữ sinh run lẩy bẩy hỏi.

"Ngươi không đi thì ta đi, ta không muốn ở lại đây chờ chết."

Có nam sinh hoảng sợ muốn tiếp tục đi tới trước, giây lát đã mất hút trong bóng tối.

Cũng có người ngừng lại, mang theo nghẹn ngào nói:

“Phương Kính, ngươi đừng dẫn dắt tầm bậy được không? Sẽ chết người đó!”

Phương Kính chửi tục:

“Đi cái quái gì! Từ tầng năm đến chỗ này, chẳng lẽ các ngươi không đếm thử chúng ta đã đi bao nhiêu tầng lầu rồi sao?”

“Lo chạy trốn thì ai mà rảnh đếm mấy cái này?”

Trong tình huống cắm đầu bỏ chạy đúng là không rảnh chú ý nhiều, không phải mỗi người đều có một bộ não tỉnh táo.

Giờ phút này, Dương Gian im lặng một lúc rồi mở miệng nói:

“Trước khi đèn tắt thì chúng ta đã đến lầu ba, đang xuống giữa lầu hai, nhưng đi tới chỗ đó thì đèn vụt tắt, đi xuống chút nữa là sẽ đến tầng bột, nhưng bắt đầu từ lúc đèn tắt thì tính ra chúng ta ít nhất đã đi ba tầng, thậm chí bốn tầng rồi, nói cách khác chúng ta đã xuống tầng hầm.”

“Nhưng tòa nhà dạy học này không có tầng hầm."

“Đệt, Dương Gian, làm ơn đừng nói chuyện khủng bố như vậy được không? Đã lúc nào rồi!” Trong bóng tối có người đáp lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK