Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là Phương Kính chưa rời khỏi trường học này.

Nhưng hắn bị lạc đường, tuy nhờ vào sự hỗ trợ của Châu Chánh trốn ra tòa nhà dạy học khiến người hoảng sợ, nhưng vẫn bị nhốt trong chỗ này.

Hơn nữa vì tránh né đụng phải ông già kia nên Phương Kính chạy cuống cuồng vào một cánh rừng nhỏ bên ngoài sân thể dục.

Đây là cây xanh hóa trong trường học, diện tích không quá lớn.

Nhưng trong bóng đêm bao phủ, mấy chục cái cây ở đây giống như một mảnh rừng rậm nguyên thủy vô cùng tận vậy, nhốt chết Phương Kính và đám học sinh ít ỏi còn sót lại, mặc cho bọn họ đi hướng nào thì vẫn chỉ lòng vòng trong rừng cây, không ra ngoài được.

“Chết tiệt, rốt cuộc là tại sao? Tại sao chứ? Tại sao con quỷ già kia luôn đi theo ta? Lẽ ra nên tìm Dương Gian mới đúng!” Trên khuôn mặt kinh khủng của Phương Kính chảy mồ hôi lạnh ròng ròng: "Nhất định là vì Dương Gian đã chết, hắn chết rồi, cho nên con quỷ già này lựa chọn ta làm mục tiêu, đúng thế rồi!”

"Tương lai phát sinh thay đổi, cho nên hiện tại ta thay thế Dương Gian thành mục tiêu của con quỷ già kia.”

“Nhưng ngặt nỗi ta không phải Dương Gian, ta làm sao biết cách sống sót trong tay quỷ già này?”

Bây giờ trong lòng Phương Kính vô cùng hối hận, nếu biết trước thì hắn đã lá mặt lá trái với Dương Gian một phen, xúi Dương Gian xung phong liều chết đi trước nhất, còn chính mình thì núp ở phía sau ăn bám là xong.

Chính mình quá hấp tấp, quên lúc này Dương Gian không phải kẻ địch lớn nhất, ông già kia mới là tồn tại khủng bố nhất.

Đột nhiên một người ở bên cạnh hoảng sợ nói, âm thanh rung rung:

"Phương . . . Phương Kính, ngươi nghe kìa, tiếng bước chân kia lại đến.”

“Tại sao nhanh thế? Lẽ ra một người có thể bám giữ ác quỷ mấy phút mới đúng chứ!” Phương Kính đột nhiên ngẩng đầu lên, sau đó cắn chặt răng, liếc qua mấy người bên cạnh.

Mấy bạn học còn sống né Phương Kính như trốn ác quỷ.

Dọc đường đi, bắt đầu từ lúc Phương Kính đẩy Dương Gian vào nhà vệ sinh, bỏ Triệu Cường lại dọc đường, bỏ lại Vạn Phong, bỏ lại Hạ Thu Yến, mười mấy bạn học dọc đường đi đều bị hắn dùng các loại thủ đoạn bỏ xuống, vì lợi dụng tánh mạng của bọn họ bám giữ ác quỷ theo sau lưng.

Trong lúc đó có người không muốn bị Phương Kính chi phối nên lựa chọn chạy trốn, cuối cùng biến mất ở trong bóng tối không còn gặp lại nữa.

Hiện giờ bên người chỉ còn lại năm, sáu bạn học.

Không phải bọn họ không muốn chạy, mà là không dám chạy, đi theo Phương Kính thì ít nhất còn sống đến hiện tại, người lúc trước bỏ đi không chừng chết rồi.

Phương Kính bây giờ ỷ vào chính mình biết đôi chút đã nghiễm nhiên thành bạo quân trong nhóm này, khiến người sợ hãi.

“Bực quá! Những người này đều đã học khôn, sẽ không chịu nghe lời ta ở lại cắt đuôi nữa, nếu tiếp tục bắt buộc mấy người khác cắt đuối thì phỏng chừng bọn họ sẽ lập tức lựa chọn chạy trốn." Phương Kính cảm thụ cảnh giác và ý đối địch của mấy người khác, hắn chửi thầm trong bụng.

"Đi mau!”

Phương Kính không mở miệng bắt buộc người khác cắt đuôi nữa, kêu gọi một tiếng rồi tiếp tục chạy trốn trong rừng cây mờ tối không ánh sáng.

Nhưng lúc này di động trong tay của Phương Kính đột nhiên reo vang.

Trên màn hình biểu hiện là điện thoại của Trương Vĩ.

Phương Kính do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn bắt máy.

Lúc trước đám người Trương Vĩ đi rời khỏi nhóm, không chừng bên kia có tiến triển gì nên gọi điện báo cho chính mình.

“Phương Kính, là ta, Dương Gian." Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Dương Gian.

"A!!"

Phương Kính bị dọa suýt nhảy cẫng lên, di động mém văng ra ngoài.

“Ngươi . . . ngươi chết rồi mà! Ngươi rốt cuộc là người hay quỷ?"

“Nhờ phúc của ngươi, ta còn chưa chết." Trong điện thoại, giọng của Dương Gian nghe rất lạnh lùng.

Sắc mặt Phương Kính thay đổi liên tục, chính mình tự tay đẩy Dương Gian vào WC có quỷ vậy mà hắn vẫn không chết, đổi lại bất cứ người bình thường nào đều không thể sống tiếp mới đúng, rốt cuộc hắn làm bằng cách nào?

Phương Kính bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, mở miệng hỏi:

“Giờ ngươi gọi điện thoại cho ta làm gì?”

Dương Gian hỏi:

“Ngươi muốn sống không? Muốn sống rời khỏi trường học không?”

Phương Kính thoáng chốc vui sướng bất ngờ hỏi:

"Ngươi có biện pháp?"

Dương Gian đáp:

“Ta đã thành người ngự quỷ, ngươi nói xem có biện pháp hay không?”

Phương Kính nói:

“Tốt quá, ngươi mau cứu ta ra ngoài!"

"Ha ha!"

Trong tiếng cười của Dương Gian mang theo mấy phần đùa cợt.

Phương Kính cầm di động dồn dập nói:

“Chuyện lúc trước không phải ta cố ý, ta chỉ vì muốn sống thôi, mọi người cùng là bạn học, có hiểu lầm gì mà không cởi bỏ được? Chỉ cần ngươi mang ta rời khỏi nơi này, ngươi muốn thế nào đều được, cùng lắm thì ta ở yên cho ngươi đánh một bữa.”

Dương Gian nói:

“Đừng nói những thứ vô dụng này, nếu ngươi muốn ta mang ngươi ra ngoài thì trừ phi có thể khiến ta vừa lòng, nếu không hãy chuẩn bị tinh thần bị nhốt chết ở đây đi.”

“Vậy . . . vậy ngươi muốn thế nào?"

Dương Gian nói:

“Ta đã gặp lại Châu Chánh rồi, hắn nói ngươi có gì đó kỳ lạ, ta muốn biết là chuyện gì, hơn nữa lúc trong lớp có người nói ngươi biết tương lai, đây có phải là sự thật không?”

"Đúng, không sai, ta biết tương lai, trên người của ta có tin tức về tương lai, có thể biết tất cả mọi chuyện phát sinh trong tương lai.”

Phương Kính nói:

“Ngươi mang ta rời khỏi nơi này, ta sẽ nói hết mọi chuyện phát sinh ở tương lai cho ngươi. Ngươi thành người ngự quỷ thì sẽ không sống được bao lâu, ta có phương pháp có thể cho ngươi sống sót, chỉ cần ngươi làm theo cách ta chỉ thì chẳng những có được sức mạnh của ác quỷ, còn có thể không cần càng lo lắng thân thể sẽ bị ác quỷ chiếm cứ, đây là phương pháp do trung tâm nghiên cứu quốc tế đã nghiên cứu ra, hiện còn trong giai đoạn thực nghiệm giữ bí mật, ba tháng sau mới truyền bá ra."

“Ngươi có được tin tức của ta thì có thể nhanh hơn người ngự quỷ khác một bước, về sau thành tựu sẽ càng cao."

"Ngươi lừa ta, Châu Chánh nói không ai có thể từ tương lai về đây, hắn cũng nhắc tới sở nghiên cứu đã làm thực nghiệm này, cái gọi là người xuyên qua căn bản không tồn tại." Dương Gian nói tiếp.

Phương Kính nghe tiếng bước chân sau lưng mình càng lúc càng gần hơn thì thầm rùng mình, hắn càng chạy thục mạng, thở gấp nói: "Ta không có ký ức của tương lai, tin tức về tương lai mà ta biết đều đến từ một tấm da dê, đó là ta ở tương lai thông qua phương pháp nào đó đưa tới, tin tức ghi trên tấm da dê đó, nội dung được ta của mười năm sau viết! Dương Gian, nhanh cứu ta, ta mà chết thì ngươi sẽ không lấy được tin gì hết!”

Tấm da dê ghi chép tin tức về tương lai?

Dương Gian đang gọi điện thoại vẻ mặt hơi thay đổi.

Nếu con người không thể từ tương lai trở về hiện tại, nhưng đồ vật thì chưa chắc không thể đưa về, có khả năng làm được.

“Ta muốn tấm da dê đó.” Dương Gian lập tức mở miệng nói.

"Không, thứ kia không thể cho ngươi, đó là của ta!” Thái độ từ chối của Phương Kính rất kiên quyết.

Dương Gian nói:

"Ngươi không có lựa chọn, thứ sau lưng ngươi đã đến rất gần ngươi rồi, ngươi không sống được bao lâu, ngươi biết tương lai thì sao nào? Nếu chết thì dù biết nhiều hơn cũng vô ích."

Phương Kính rơi vào do dự.

Nhưng tình huống trước mắt không cho hắn có nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng gần.

“Cho, cho ngươi, ta cho ngươi!"

Phương Kính thở hổn hển, thiệt tình là không chạy nổi nữa, bốn phía một mảnh mờ tối, hắn dùng di động chiếu sáng xung quanh, phát hiện nơi này vẫn là rừng cây.

Mãi không thể đi ra ngoài.

Phương Kính không muốn chết, vậy thì chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Tuy Phương Kính sợ chết nhưng vẫn thận trọng:

“Nhưng mà Phương Kính, ta có thể giao đồ cho ngươi, tuy nhiên, sao ta có thể tin rằng ngươi có năng lực cứu ta?"

Dương Gian nói:

“Ta có thể dạy cho ngươi cách thoát khỏi con quỷ đi theo ngươi, nhưng mà ngươi chỉ có một lần cơ hội, nếu đến lúc đó ngươi tiếp tục giở mưu mẹo lươn lẹo gì thì ta sẽ không chút do dự từ chối cuộc giao dịch này.”

Phương Kính hỏi:

“Được, vậy ngươi muốn ta làm thế nào?"

Dương Gian nói:

“Đi hướng bên trái.”

Phương Kính cắn răng, lập tức thay đổi phương hướng, hắn nhấc chân chạy hướng bên trái.

Dương Gian nói tiếp:

“Giờ thì lại quẹo phải.”

Phương Kính làm theo, sau đó trong lòng dâng trào cảm xúc mừng như điên.

Tiếng bước chân sau lưng dần bị bỏ lại, chính mình đang rời xa con quỷ kia.

Hữu dụng!

Dương Gian thật sự có năng lực cứu chính mình.

Dương Gian nói:

“Đưa đồ cho ta.”

Mắt Phương Kính lấp lóe, hắn nói:

“Ta đưa cho ngươi bây giờ rồi lỡ như ngươi không cứu ta thì sao? Ngươi hãy mang ta rời khỏi nơi này, chỉ cần rời xa trường học, lúc đó ta sẽ giao đồ cho ngươi ngay.”

Dương Gian nói:

“Nói vậy là giao dịch thất bại? Vậy ngươi cẩn thận một chút, thứ kia lại đuổi theo đến nơi rồi kìa."

Tít tít tít tít tít!

Điện thoại bỗng nhiên bị ngắt.

Cùng lúc đó, sau lưng Phương Kính lại lần nữa vang lên tiếng bước chân, hắn run bắn người, vội vàng nhìn trái nhìn phải.

Không biết từ khi nào, mấy bạn học bên cạnh hắn đều biến mất hết, nơi này chỉ còn một mình Phương Kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK