“Hình như không thấy con quỷ kia nữa.”
Lúc Dương Gian cẩn thận dè dặt quay về đường cũ thì không nhìn thấy con quỷ rượt bắt chính mình.
Có lẽ đây là cái gọi là gặp nạn lớn mà không chết sẽ có phúc về sau.
Mở ra cửa lớn, đi vào, Dương Gian bỗng dưng ngẩn ngơ.
Một hành lang quen thuộc.
Hắn quay đầu nhìn, không ngờ là phòng học lúc trước chính mình trốn ra.
Không ngờ chính mình trở lại ngoài cửa phòng học trên tầng năm.
“Chuyện gì thế này? Cánh cửa đó không phải liên thông nhà vệ sinh." Dương Gian cảm giác càng không thể tưởng tượng.
"Khụ, khụ khụ!!"
Đột nhiên, một tiếng ho khan yếu ớt mà thống khổ vang lên.
“Là ngươi? Sao ngươi có thể đi ra từ phòng học?”
Một người đàn ông mặc áo khoác ngoài, sắc mặt tái nhợt, khô gầy ngồi dựa vào hành lang, đôi mắt đầy tơ máu mang theo mấy phần cảnh giác nhìn Dương Gian.
“Châu Chánh?” Dương Gian ngây ra một lúc.
"Ta cũng không biết chuyện này là thế nào, lúc trước ta cùng bọn họ rời đi thì bị một con quỷ tóm vào nhà vệ sinh, khó khăn lắm mới tìm được đường ra, sau khi đẩy mở cửa thì phát hiện chính mình trở lại nơi này."
“Vậy sao? Chắc là vì Quỷ Vực, xem ra thứ kia không muốn thả các ngươi đi.”
Mắt Châu Chánh lấp lóe nói:
“Nhưng một Quỷ Vực sẽ chỉ có một con ác quỷ, con ác quỷ đó là ông già mặc áo dài màu đen, nhưng lúc trước nó đã rời đi, còn con quỷ mà ngươi gặp hẳn là Quỷ Nô."
"Quỷ Nô là cái gì?" Dương Gian đi qua hỏi.
Châu Chánh nói:
“Là thứ hình thành sau khi người ta bị ác quỷ giết trong Quỷ Vực, bị Quỷ Chủ quản chế, vô điều kiện nghe theo ác quỷ sai khiến, giống như người ở của chủ đất thời xưa vậy, cho nên đặt tên là Quỷ Nô, nhưng không khủng bố như ác quỷ, tuy nhiên vẫn có uy hiếp rất lớn cho người thường như các ngươi, khụ khụ, Quỷ Vực này mới sản sinh được bao lâu mà đã xuất hiện cả Quỷ Nô, ngươi có thể sống đi ra đúng là số lớn.”
"Nhưng hiện tại không phải lúc nói chuyện này, ngươi xuất hiện ở đây vừa lúc.”
Châu Chánh móc một thứ giống như bộ đàm ra khỏi ngực.
Châu Chánh nói, lộ vẻ mặt đau đớn:
“Đây là điện thoại định vị vệ tinh phát cho cảnh sát hình sự quốc tế, ngươi hãy cầm nó rồi đi mau, nếu ngươi có thể đi ra chỗ quỷ quái này thì về sau sẽ có người liên hệ với ngươi, ngươi cứ kể lại trung thực tình huống ở đây cho người chắp đầu với ngươi là được.”
Dương Gian hỏi:
“Vậy còn anh cảnh sát?”
Châu Chánh nói:
“Ta đã đến cực hạn, vừa rồi lúc bám giữ ông già kia đã dùng sức mạnh ác quỷ quá mức, thứ kia sắp thức tỉnh. Sức mạnh có thể khống chế ác quỷ được gọi là người ngự quỷ, nhưng quỷ cũng sẽ dần khống chế con người, loại tồn tại người không ra người, quỷ không ra quỷ giống như ta sống ở trên đời vốn đã là một loại hành hạ . . . A!!"
Còn chưa nói xong, hắn đột nhiên thống khổ hét thảm lên, ngã xuống đất lăn lộn.
Trong lúc Châu Chánh giãy giụa thì áo khoác ngoài rộng lớn banh ra.
Dương Gian giật nảy mình nhìn bên dưới áo khoác ngoài là một cái bụng nhô cao, lớn còn hơn phụ nữ mang thai, bụng kia có màu hơi trong suốt, bên trong là một em bé sơ sinh hình thể to cỡ con nít bốn, năm tuổi đang nằm co ro.
Toàn thân trẻ sơ sinh có màu xanh đen, móng tay sắc bén dài cỡ bàn tay, đôi mắt đen kịt như mực, không có đồng tử, nó mấp máy, cào xé trong bụng, dường như muốn xé mở bụng chui ra bên ngoài.
“Đây . . . đây là cái gì?"
"Quỷ, Quỷ Nhi, hồ sơ đặt tên của nó như vậy.”
Châu Chánh cố nén thống khổ: "Ban đầu ở trong bụng của ta chỉ cỡ ngón tay cái, ta dùng sức mạnh ác quỷ một lần là nó sẽ lớn lên một phần, dù không sử dụng thì nó vẫn lớn lên, ruột, nội tạng trong bụng của ta bị nó ăn sạch sẽ, mỗi ngày ta đều phải chịu dựng đau đớn bị nó ăn nội tạng. Mỗi đêm đều bị đau nhức không ngủ yên được.”
“Nhưng dù bây giờ nội tạng của ta đều bị Quỷ Nhi này ăn sạch sẽ, chỉ còn lại một cái bụng trống trơn, đổi lại người bình thường sớm đã chết, nhưng ta mãi không chết được, đối với ta thì sống là thống khổ và hành hạ, chết ngược lại là một loại giải thoát."
"Đi, cầm di động này đi đi!”
Châu Chánh giơ tay ném di động ra ngoài, rống một tiếng: "Nếu còn không đi thì Quỷ Nhi này sẽ chạy ra, đến lúc đó nơi này có hai con ác quỷ, các ngươi càng khó đi ra ngoài hơn!”
Dương Gian nhặt di động lên, nhìn bộ dạng thống khổ của Châu Chánh, hắn theo bản năng sờ mu bàn tay, lúc trước hắn cũng trải qua thống khổ như vậy.
Người ngự quỷ?
Chẳng lẽ chính mình cũng biến thành giống như Châu Chánh sao?
Châu Chánh trông thấy Dương Gian nhặt di động lên, khóe môi cong lên nụ cười gượng gạo:
"Xin lỗi, khiến các ngươi thất vọng rồi, cấp bậc của ông già kia quá cao, ta không đánh lại, cũng không thể bám giữ con quỷ già đó, không thể mang đám học sinh các ngươi ra ngoài, kế tiếp chỉ có thể dựa vào bản thân các ngươi.”
Dương Gian hỏi:
"Nếu ngươi biết nhiều như vậy, thì tại sao lúc đầu ở lại làm gì? Nếu lúc trước ngươi rời khỏi đây thì chắc chắn có thể an toàn rời đi, không cần thiết ở lại cùng chúng ta chết chung.”
"Bởi vì ta là một cảnh sát hình sự, cũng là một người ngự quỷ, có thể đối phó với quỷ thì chỉ có loại người như chúng ta, nếu chúng ta tham sống sợ chết thì thế giới này sẽ tiêu đời. Ta làm công tác này chẳng những là vì quốc gia, vì nhân dân, cũng là vì người nhà, vì chính mình."
Khóe môi Châu Chánh co giật, thống khổ càng kịch liệt, hắn cảm giác chính mình sắp không chống đỡ nổi nữa, đột nhiên quát to:
“Còn đứng ngây ra làm gì, đi! Đi mau!”
Tim Dương Gian rung lên, không dám ở lại, nắm chặt di động trong tay quay đầu bỏ chạy.