“Nếu như các người không muốn có chuyện gì thì tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây, con Quỷ Nhi vừa nãy đó hình như đã nhắm đến Vương San San rồi, hơn nữa cái thứ này cũng không ngừng lớn lên, lần trước lúc ta gặp nó nó còn chưa thể sử dụng Quỷ Vực, bây giờ nó đã có bản lĩnh như vậy, có khuynh hướng muốn nắm bắt Quỷ Vực rồi, lần sau gặp lại còn chưa biết sẽ biến thành cái hình dạng gì.”
“Ta có thể cảm nhận được, một khi cái thứ đó hoàn toàn trưởng thành, mức độ khủng khiếp sẽ không thể nào dự toán được.”
Dương Gian quay trở lại nhà Vương Bân, vừa về đã lập tức mở miệng nói.
“Ngươi, ngươi rốt cuộc là người, hay quỷ?” Vương Bân hỏi với một sự sợ hãi.
Dương Gian trả lời: “Không biết nữa, có thể là người, mà cũng có thể là quỷ, bản thân ta cũng không rõ nữa, có điều có thể cứu mạng các ngươi là đủ rồi, nhưng hiện giờ chắc không phải là lúc nói những chuyện này chứ.”
“Đúng, đúng, đúng, rời khỏi chỗ này, ta đi thu dọn chút đồ đạc.” Vương Bân kịp phản ứng lại nói.
“Cái thứ đó đã chết chưa vậy? Nó sẽ không quay lại nữa chứ.” Vương Hải Yến ở bên cạnh vẫn đang hồn xiêu phách lạc hỏi.
Dương Gian nói: “Vẫn chưa chết, mà khả năng còn quay lại là rất lớn.”
Vương Hải Yến có chút kích động nói: “Cái gì? Vậy sao ngươi không giết chết cái thứ đó luôn đi, chúng ta mời ngươi đến chủ yếu là để đối phó với cái thứ quỷ quái kia, bây giờ ngươi lại thả nó đi, sau này chúng ta biết làm thế nào? Nếu như ngươi không giết được cái thứ đó thì chúng ta sẽ không trả tiền cho ngươi, ai biết được ngươi có cố tình thả nó đi hay không chứ.”
“Tuy rằng ta và Vương San San là bạn học, nhưng tình nghĩa là tình nghĩa, làm ăn là làm ăn, dì à, ý của dì như vậy là muốn quỵt nợ chắc?” Dương Gian nhìn Vương Hải Yến nói.
“Việc chưa giải quyết xong ngươi đã muốn lấy tiền? Ngươi cho rằng năm trăm ngàn dễ kiếm như vậy à?” Vương Hải Yến hỏi.
Dương Gian nghiêm túc nói: “Bà sai rồi, không phải năm trăm ngàn, mà là một triệu.”
“Ai nói với ngươi là một triệu, trước đó rõ ràng ta nghe ông xã nói ngươi ra giá năm trăm ngàn cơ mà.” Vương Hải Yến nói.
Dương Gian vò vò đầu, ngồi xuống ghế sô pha: “Đúng là đau đầu thật mà, ta cũng được coi là một người có nguyên tắc, nên như thế nào thì sẽ như thế ấy, nếu bà muốn tranh cãi thì ta cũng hết cách, ta đọc sách không nhiều, kinh nghiệm xã hội lại chẳng đủ, cãi không lại mấy người từng trải các người, nếu đã là như vậy rồi, chuyến đi lần này coi như ta nể tình Vương San San mà tặng miễn phí cho các người vậy.”
“Đúng rồi, dì Vương này, bình thường dì thích hoa gì nhỉ?”
“Hoa nhài, làm sao, sao tự dưng ngươi lại hỏi đến cái này?” Vương Hải Yến thắc mắc hỏi.
Dương Gian đáp: “Không có gì, lần sau khi nào có dịp đi tảo mộ ta sẽ tiện tay mang tới cho bà, nếu lần sau bà mà có cơ hội gặp được cái thứ quỷ quái đó ấy, thì đích thân dì ra mặt giải quyết nó nhé, ta thấy miệng mồm của bà lợi hại như vậy chắc chắn có thể thuyết phục được con Quỷ Nhi đó tha chết cho các người, giờ ta đi đây, hi vọng lát nữa các ngươi có thể an toàn ra khỏi tòa nhà này.”
Dương Gian nói xong, bèn muốn đứng dậy rời khỏi.
Hắn lại muốn xem thử bà mẹ của Vương San San này là cần tiền hay cần mạng đây.
Bản thân đã không có chút tài cán gì lại cứ thích ở đây khua môi múa mép.
Nhìn thấy Dương Gian sắp đi, sắc mặt của Vương Hải Yến ngay lúc này lập tức biến đổi, bà ta vội vàng cười bồi mà nói: “Vị bạn học này, đợi chút đã, đợi chút đã nào, cái này…ngươi đang làm gì thế, có chuyện gì thương lượng một chút không được sao? Ngươi đừng tức giận nữa mà, dì đây xin lỗi ngươi là được chứ gì, lại nói thêm dù sao ngươi và San San nhà ta cùng là bạn học với nhau, giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện nên làm hay sao? Con bé San San hai ngày nay vẫn cứ luôn nhớ đến ngươi đấy.”
“Cùng là bạn học với nhau thì đúng, giúp đỡ lẫn nhau cũng chẳng sai, vừa nãy ta đã giúp đỡ cả nhà bà đấy thôi, giờ ta lâm vào cảnh nghèo túng, sa sút, dì à, có phải bà cũng nên đem một triệu ra đây giúp đỡ ta một chút không nhỉ? Cũng không thể để ta nói chuyện tình nghĩa, các ngươi bàn chuyện làm ăn, ta bàn chuyện làm ăn, các ngươi lại nói chuyện tình nghĩa chứ, làm cho nhóm người yếu thế như ta đây dù thế nào cũng phải chịu thiệt thòi, mà lợi ích lại toàn là những kẻ có tiền như các ngươi chiếm hết.”
“Cho nên lần này ta cũng phải học cách thông minh lên một chút, một triệu thiếu một đồng một hào cũng không được.” Dương Gian cực kỳ nghiêm túc nói với Vương Hải Yến.
Dương Gian không nổi giận trước mặt tất cả mọi người cũng đã xem như kiềm chế lắm rồi, cũng đã nể mặt lắm rồi.
Trên mặt Vương Hải Yến lộ ra vẻ mặt hết sức xấu hổ, bà ta đương nhiên hiểu rõ, Dương Gian đang nhắc đến chính là chuyện lần trước khi hắn đưa con gái San San của mình về nhà, bà ta đã dùng hai trăm đồng mà đuổi khéo hắn đi.
Dương Gian lại nói: “Dì à bà cũng đừng lôi kéo tạo quan hệ làm gì, chúng ta cũng không thân thiết như vậy, tuy rằng ta và Vương San San là bạn học, nhưng bà thì ta cũng chỉ gặp qua có hai ba lần thôi, cho nên giữa chúng ta cứ duy trì mối quan hệ tiền bạc thuần khiết thì tốt hơn, các ngươi bỏ tiền, ta giúp đỡ, rất công bằng, các ngươi bỏ tiền ra mua mạng sống, ta lại bán mạng để kiếm tiền, điều này cũng rất công bằng luôn.”
“Đúng, đúng, đúng, điều này chính xác là rất công bằng, nhưng mà bạn học này, tiền này chúng ta sẽ đưa rồi, nhưng chuyện này ngươi cũng phải nghĩ cách giúp chúng ta giải quyết chứ, đúng không nào? Cái thứ đó sao không đến tìm nhà khác đi, sao cứ phải khăng khăng vào nhà chúng ta làm gì chứ?” Vương Hải Yến hỏi.