Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Kính không ngờ Dương Gian sẽ dứt khoát cúp máy như vậy, chẳng cho hắn một chút đàm phán.

Phương Kính định bụng qua loa với Dương Gian, chờ rời khỏi trường học, chính mình an toàn rồi sẽ dứt khoát trở mặt, từ chối giao ra tấm da dê.

Nhưng sự quyết đoán và dứt khoát của Dương Gian khiến Phương Kính hoàn toàn luống cuống.

Hơn nữa càng thêm trí mạng là tiếng bước chân lại vang lên sau lưng.

Lúc trước được Dương Gian chỉ dẫn chỉ tạm thời giúp Phương Kính thoát khỏi quỷ sau lưng.

“Làm sao đây? Làm sao đây? Rốt cuộc nên làm sao? Không có Dương Gian hỗ trợ thì ta chắc chắn không đi ra chỗ này được, chắc chắn chết trong tay ác quỷ, ta không muốn chết! Tương lai của ta chỉ mới bắt đầu, có tấm da dê trợ giúp thì ta nhất định có thể trở thành người bề trên ở thế giới này, sao có thể cam lòng chết tại đây?”

Trong lòng Phương Kính sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra, bản năng tiếp tục chạy, hy vọng có thể cách xa tiếng bước chân sau lưng thêm một chút.

Nhưng vẫn như cũ không làm nên chuyện gì, tiếng bước chân càng tới gần phía sau lưng hơn.

Dường như bóng tối xung quanh càng sâu thẳm, có thể nuốt chửng người.

"Không, không được, ta không thể chết, đưa tấm da dê cho hắn! Dương Gian nói đúng, ta mà chết thì dù biết nhiều hơn cũng vô ích, hơn nữa ta đại khái hiểu rõ, nắm giữ tin tức về tương lai rồi, giá trị của tấm da dê đối với ta không lớn như trong tưởng tượng.”

Bị tử vong uy hiếp thì không có thứ gì là không thể buông bỏ.

Bàn tay Phương Kính run rẩy cầm di động nhấn gọi lại số điện thoại của Trương Vĩ.

Tít tít tít!

Đường dây kết nối.

“Ta cho ngươi tấm da dê, ta cho ngươi hết! Chỉ cần ngươi đồng ý mang ta rời khỏi nơi này." Còn chưa đợi phía đối diện mở miệng Phương Kính đã hấp tấp giành nói trước.

Dầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Dương Gian:

“Ném tấm da dê xuống đất, ta sẽ đi lấy."

Lúc này thì Phương Kính không giở trò gì nữa, hắn không chút do dự lấy ra một tờ giấy gấp màu nâu sậm từ trong túi, sau đó ném xuống đất.

"Ta đã làm theo, ngươi nhanh hỗ trợ nào, giúp nhanh lên, ta không muốn chết!”

Dương Gian nói:

“Ta dạy cho ngươi cách thoát con quỷ sau lưng trước, ngươi đi bên phải.”

“Được, cảm . . . cảm ơn . . . cảm ơn ngươi!”

Phương Kính hoảng hốt lo sợ, vội vàng làm theo chỉ dẫn của Dương Gian.

Dương Gian nói tiếp:

“Quẹo phải lần nữa.”

Phương Kính làm theo, có hiệu quả ngay.

Tiếng bước chân sau lưng dần bị bỏ lại xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy, Phương Kính vừa mừng vừa sợ, hắn biết chính mình tạm thời an toàn.

"Ngu xuẩn."

Dương Gian buông xuống di động, khóe miệng lộ ra một chút cười nhạt, hắn dừng bước chân, nhìn Phương Kính ở đằng trước đi lung tung như con ruồi không đầu trong rừng cây, bộ dạng vừa mừng vừa sợ đó nhìn mà buồn cười.

Tiếng bước chân theo sau Phương Kính vốn không phải của quỷ.

Mà là Dương Gian.

Đúng vậy, không có quỷ đi theo Phương Kính, chỉ có Dương Gian đi theo phía sau hắn.

Bị quỷ dọa sợ, Phương Kính không thể nhìn thấu Quỷ Vực, nào biết đi theo sau mình là một con người?

“Đây là tấm da dê ghi chép tin tức tương lai?”

Dương Gian nhặt thứ ở dưới đất lên.

Thuộc da màu nâu, trong mềm mại mang theo mấy phần âm trầm lạnh lẽo, giống như lấy ra từ hầm lạnh, để lộ chút hơi thở khó tả và kỳ dị.

Vừa cầm lên, con mắt trên mu bàn tay của hắn bỗng mở ra, bắn ra ánh sáng đỏ mờ mờ.

"Đây không phải là tấm da dê, là da người, hơn nữa rất khác lạ?” Dương Gian thầm rùng mình, trong đầu óc nổi lên ý nghĩa này.

Hắn mở ra xem.

Trên tấm da dê viết một dòng chữ.

"Ta tên Phương Kính, khi ngươi nhìn thấy phong thư này thì ta đã chết, không cần cảm thấy kỳ lạ, ta là ngươi của mười năm sau, đang thông qua phương pháp đặc biệt nói cho ngươi biết tin tức về tương lai, xin ta của quá khứ hãy nhớ kỹ nội dung sau đây.”

"Thế giới này đã xuất hiện quỷ, không phải vui đùa, khi ngươi biết tin tức này thì đã rất trễ rồi, chậm hơn người ngự quỷ khác ít nhất nửa năm."

"Cẩn thận bạn học cùng lớp Dương Gian của ngươi, hắn trong tương lai rất đáng sợ. Ta bị hắn giết chết, cho nên ngươi nhất định phải giết Dương Gian trước, nếu không thì ngươi trong tương lai chắc chắn sẽ chết ở trên tay hắn. Hãy nhớ, giết chết Dương Gian.”

“Ngày hai mươi tháng sáu năm nào đó, lúc tự học buổi tối ngươi sẽ gặp phải một cảnh sát hình sự quốc tế tên Châu Chánh giảng giải một số kiến thức đặc biệt cho ngươi, điều này rất quan trọng, Châu Chánh đó là một vị người ngự quỷ thuộc Phân khu Châu Á, biệt hiệu Quỷ Nhi Châu Chánh, nhưng hắn chỉ là người qua đường, đừng để ý nhiều.”

“Cẩn thận Quỷ Nhi chạy ra từ trong người của hắn, thứ kia sẽ lớn lên, không tới vài tháng là con Quỷ Nhi đó sẽ lớn lên thành . . . đề nghị rời xa . . . nếu không sẽ chết.”

“Nhất định phải cố gắng nhanh chóng gia nhập tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế . . .”

“Nhớ . . . giấy . . . hoàng kim . . .”

"Rời xa . . . . Trốn."

" . . . Quỷ . . . .."

Khi Dương Gian xem những tin tức này thì phát hiện chữ viết trên tấm da dê nhanh chóng mờ đi, sậm màu.

Tin tức then chốt không ngừng bị sức mạnh nào đó xóa mất, hoàn toàn biến mất ở trước mắt, bút ký rậm rạp lúc này đã biến thành một tấm da dê trắng xóa mảng lớn.

Giống như chữ trên máy vi tính, một đám biến mất sạch.

Dương Gian thậm chí chưa kịp xem thứ gì hữu dụng thì chữ trên tấm da dê ghi chép tin tức tương lai đã mất hết thông tin.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Dương Gian nhíu chặt mày, lật qua lật lại xem tấm da dê.

Quả thực là chữ viết đều biến mất, không còn dấu vết gì.

Đối mặt hiện tượng này, Dương Gian chợt nhớ một bộ điện ảnh mình từng xem, nếu quá khứ phát sinh thay đổi thì tương lai cũng sẽ thay đổi.

Chẳng lẽ là vì chính mình cướp lấy tấm da dê ghi chép tin tức về tương lai của Phương Kính nên hắn trong tương lai xóa đi dấu vết?

Nhưng Dương Gian chưa vắt óc suy nghĩ được bao lâu thì thấy trên tấm da dê xuất hiện chính mình.

Từng nét bút không ngừng xuất hiện ở trước mắt, giống như là có người vô hình cầm bút máy liên tục viết.

"Ta tên Dương Gian, khi ngươi nhìn thấy phong thư này thì ta đã chết, ta là ngươi của mười năm sau, đang thông qua phương pháp đặc biệt nói cho ngươi biết tin tức về tương lai . . .”

Dương Gian thấy thế thì cả người lạnh lẽo, nhìn tấm da dê trong tay, con ngươi co rút:

"Đây rốt cuộc là cái thứ quỷ gì?”

Nó tuyệt đối không phải tấm da dê ghi chép tin tức tương lai.

Hắn có thể cảm thụ được sự kỳ lạ và tà dị của tấm da người này, chữ xuất hiện trên giấy vừa rồi căn bản không phải Phương Kính tương lai xóa mà là tấm giấy da người tự xóa mất.

Nó đổi chủ nhân khác, nên muốn xóa tin tức của chủ nhân cũ, vì vậy trước mắt đang tổ hợp thành tin tức của Dương Gian.

“Thứ ghi trên này tuyệt đối không thể tin tưởng, không thể giữ nó!”

Mắt Dương Gian lấp lóe, cảm thụ hoảng sợ điều chưa biết.

Hắn nhìn quanh, muốn ném tấm giấy da người này vào đường thoát nước, khiến nó vĩnh viễn biến mất.

Nhưng trên giấy da người liên tiếp xuất hiện chữ viết: Tuyệt đối đừng vứt, tuyệt đối đừng vứt đi . . . ta có thể giúp ngươi.

. . . Không có ta thì ngươi sẽ chết . . . sẽ chết.

Rất nhanh, tất cả chữ viết đều biến mất, chỉ còn lại hai chữ: Giữ lại, giữ lại.

Hai chữ không ngừng lặp lại, cong vẹo, không có kết cấu, lớn nhỏ khác nhau, che kín nguyên tấm giấy da người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK