Chỉ là lúc đi tinh thần Lưu Tiểu Vũ có hơi ngẩn ngơ, bởi vì nàng phát hiện mọi thứ xung quanh mình đều đang xảy ra thay đổi, những người bên cạnh đều biến mất, mọi thứ dường như đều trở nên yên lặng. “Ngươi còn nợ ta một món nợ ân tình, giúp ta một chuyện cuối cùng.” Giọng của Dương Gian đột nhiên vang lên, không biết từ khi nào hắn đã ngồi trên sô pha ở sảnh, ánh mắt bình tĩnh nhìn Lưu Tiểu Vũ. Lưu Tiểu Vũ hơi bất ngờ, cũng có chút vui mừng,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.