Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này Dương Gian nhìn thấy, những con quỷ đã từng bị đổi đầu ngay lúc này đã bao vây chỗ này từ bốn phương tám hướng, chặn kín mỗi con đường ở đây.

Trừ khi nhảy thẳng từ trên tầng năm xuống dưới, nếu không thì căn bản không còn đường nào có thể thoát được cả.

Nhưng mà nhảy từ trên tầng năm xuống cũng có khác gì tự sát đâu.

Một đám người ông chủ Đường, giám đốc Lý, La đại sư lúc này đang kêu la inh ỏi, gào khóc om sòm quay lại, bọn họ đã không thể đi ra ngoài được nữa rồi.

“Ngươi rốt cuộc đã dùng cách gì mới có thể không sợ hãi sự tấn công của nhiều con quỷ đến như vậy?”

Nghiêm Lực cũng có chút hoảng sợ nói: “Nếu cứ như thế này cho dù ngươi có là cảnh sát hình sự cũng sẽ vẫn phải chết ở đây như thường, sử dụng sức mạnh của ác quỷ quá nhiều kiểu gì cũng chết, điểm này ngươi không thể nào không biết được.”

“Tất nhiên ta biết điều đó rồi.”

Dương Gian bình tĩnh đáp: “Ngươi chắc đã sử dụng không ít sức mạnh của ác quỷ rồi đúng không, đến cả máu quỷ trên tay ngươi cũng đã có chút không khống chế nổi rồi, giới hạn của ngươi hẳn là sắp đến rồi, đã mua sẵn quan tài chưa vậy?”

“Những điều ngươi nói ta đều hiểu rất rõ, nhưng có những lúc vì để sống sót cũng đâu còn cách nào khác.” Nghiêm Lực nghiến răng nói.

“Có những lúc thực sự không còn cách nào khác, nhưng ngươi muốn đối phó với ác quỷ đầu tiên phải cân nhắc sức mạnh của ác quỷ trong người ngươi trước đã, như vậy chỉ khiến ngươi chết sớm hơn mà thôi, mà ta thì lại không giống như vậy, ta dựa vào cái đầu này, đầu óc không sử dụng được nữa, mới dùng đến sức mạnh của ác quỷ, có điều bây giờ cũng không phải là lúc tán gẫu, ta không thể để ông chủ này cứ như vậy mà chết được.” Dương Gian chỉ chỉ vào đầu mình, trên mặt nở một nụ cười.

Nói xong, Dương Gian bước tới đối mặt với một đám quỷ cách đó không xa lắm.

Sắc mặt Nghiêm Lực nhanh chóng biến đổi, cho dù là bản thân hắn cũng không dám cùng lúc đối mặt với nhiều con quỷ như vậy, viên cảnh sát hình sự còn trẻ măng này sao lại gan dạ như vậy?

Hơn nữa nhìn thấy mấy người khác đang bị quỷ bao vây, trong lòng Nghiêm Lực đã không định cứu những người này nữa rồi, chỉ suy nghĩ làm sao để rời khỏi đây thôi.

Số tiền này hắn không có mạng để kiếm rồi.

Đột nhiên.

Nghiêm Lực nhìn thấy sau khi Dương Gian đi qua đó thì thò chân ra gạt chân mấy người đó một cái.

Cùng với mấy tiếng kêu ngạc nhiên, ba bốn người đã bị Dương Gian gạt chân vấp ngã rồi.

Ngươi đây là đang cứu người hay đang hại người vậy?

Nghiêm Lực cũng ngây ngốc luôn rồi,

“Nếu không muốn chết thì cứ ngoan ngoãn nằm yên dưới đất đừng có nhúc nhích, như vậy mấy con quỷ đó sẽ không tấn công ngươi, ngươi sẽ có thể sống sót mà ra ngoài, nếu như ngươi chạy lung tung, thì chỉ có chết nhanh hơn mà thôi.” Dương Gian đang tóm lấy vạt áo của ông chủ Đường khẽ quát với ông ta một tiếng.

Ông chủ Đường giờ phút này đã bị dọa đến chân tay luống cuống không biết phải làm gì, đám quỷ trước mắt này đã đi đến trước mặt mình rồi.

Ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.

Lúc này ông chủ Đường nhắm chặt hai mắt lại, đã chọn tin lời Dương Gian nói, nằm thẳng trên đất không hề nhúc nhích.

Nằm thẳng trên đất cũng có nghĩa lưng lúc nào cũng sẽ đối diện với mặt đất, như vậy có thể tránh khỏi sự tấn công của bất kỳ một con quỷ nào từ bốn phương tám hướng một cách hoàn hảo.

“Những người khác nếu không muốn chết thì cứ theo đó mà làm, nằm xuống bất động.” Dương Gian lại nói.

Có điều có người thì nghe lời mà nằm xuống, nhưng phần lớn những người ở đó lại cho rằng mấy lời của Dương Gian chẳng khác nào đánh rắm, bởi vì nằm xuống cũng đồng nghĩa với việc nằm tại chỗ chờ chết, cho nên bọn họ vẫn cứ hoảng sợ quay đầu chạy trốn, vẫn muốn chạy thoát ra ngoài.

“Ê này, đây là tầng năm đấy, ngươi đừng có mà nhảy xuống, chết người thật đấy.” Dương Gian nhìn theo một người mà hét với theo.

Một người đàn ông tháp tùng bên cạnh La đại sư vào lúc này bị dọa sợ gào khóc inh ỏi luống cuống không biết phải làm sao, lại lao thẳng qua lan can rồi trực tiếp nhảy từ trên tầng năm xuống đất.

Đúng là dũng sĩ mà.

Dương Gian trong lòng thở dài một tiếng.

Không nhảy xuống còn có khả năng sống sót, nhảy một cái thì cầm chắc cái chết rồi.

Những người nhảy lầu thì chết chắc rồi, mà những người đang chạy trốn kia thì cũng chả tốt hơn được chỗ nào.

Rất nhanh sau đó mấy người chạy trốn phát hiện ra con đường của mình đã bị chặn kín hết cả rồi.

Những con quỷ từ bốn phương tám hướng đang vây lại đây ngày càng gần, càng ngày càng gần... đến cuối cùng tất cả bọn họ đều đã bị quỷ bao vây hết.

“Ááá!” Những tiếng kêu thảm thiết trở nên vang vọng giữa bầy quỷ.

Cùng với đó là sáu bảy cánh tay thối rữa đang giơ qua đó.

Tiếng kêu thảm thiết lập tức dừng lại rồi.

Mấy cái đầu đang sống sờ sờ ra đó bị bọn họ cố tình lấy xuống.

Có con quỷ lấy cái đầu của mình xuống đặt lên trên cổ của mấy người bọn họ, sau đó lại lấy đầu của bọn họ đặt lên trên cổ của mình.

Một con quỷ mới lại ra đời rồi.

Tuy nhiên sau khi làm xong tất cả những chuyện này, tất cả mọi thứ xung quanh lại khôi phục được vẻ bình tĩnh.

Tất cả quỷ... đều bất động rồi.

Những người còn lại đang nằm trên đất thật sự không hề bị tấn công, toàn bộ đều sống sót.

“Chuyện này làm sao có thể như vậy được?”

Nghiêm Lực hết sức kinh ngạc, hắn cũng đã nằm xuống, nhưng lúc này lại nhìn Dương Gian bằng ánh mắt cứ như nhìn thấy quỷ vậy.

Dương Gian lại không nằm xuống, hắn chỉ đứng ở chỗ đó, có điều lại là dựa vào lan can, không hề quay lưng về phía bất cứ con quỷ nào.

“Thế nào rồi, ta không lừa các ngươi chứ?”

Dương Gian cất tiếng nói: “Chúc mừng các ngươi, giờ các ngươi đã sống sót rồi, tiếp theo nếu không ngại thì kết toán chi phí dịch vụ một chút chứ nhỉ, nhưng ta nói trước, phí dịch vụ của ta đắt lắm đấy.”

Hao tổn tâm sức, mạo hiểm để cứu những người có tiền đáng ghét này để làm gì chứ?

Đương nhiên là để kiếm tiền rồi.

Chẳng lẽ thật sự cho rằng Dương Gian yêu thương gì bọn họ sao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK