Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một nhà kho nhỏ đựng mấy đồ lặt vặt tầm thường của trung tâm thương mại.

Ánh sáng đèn pin của mấy cái điện thoại di động đang bật sáng bên trong, tất cả mọi người trong này đều đang nín thở tập trung, ai cũng sắc mặt trắng bệch, cả gương mặt đều là vẻ khiếp sợ.

Bọn họ chính là đám người ông chủ Đường, La đại sư, giám đốc Lý, chị Lệ.

Ngoại trừ bọn họ ra còn có một người hết sức đặc biệt, Nghiêm Lực.

Sắc mặt của Nghiêm Lực lúc này vô cùng khó coi, hắn nhìn vào cánh cửa trước mặt, bên trên đã bị hắn bôi đầy máu tươi, chỗ máu tươi này đông lại không tan, giống như từ bên trong cánh cửa rò rỉ ra ngoài, không ngừng tí tách, tí tách trào lên huyết dịch.

Máu tươi nhỏ xuống sàn đã ngưng đọng lại thành một vũng máu.

“Bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa, xem ra con quỷ đó tạm thời không tiến vào được.”

Giờ này Nghiêm Lực mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cứ nhìn vào hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi của mình, sắc mặt không được tốt lắm.

“Đại, đại sư, chắc là không có chuyện gì nữa rồi chứ?” Ông chủ Đường vẫn chưa hoàn hồn lại mà hỏi hắn.

Trước đó bọn họ vốn dĩ rất thuận lợi lên được tầng năm, chuẩn bị thoát ra từ lối thoát hiểm, nhưng mà sau khi bọn họ đến được tầng năm mới phát hiện ra, tất cả cửa đều không biết đã bị ai khóa mất rồi.

Vốn dĩ bọn họ định là sẽ phá khóa trốn ra.

Tuy nhiên ngay tại lúc bọn họ đang phá khóa, bên cạnh họ lại phát sinh chuyện quỷ dị.

Phía sau có người đột nhiên ngã lăn ra đất… không có đầu.

Lúc đó bọn họ bị dọa khiếp vía không còn nghĩ đến việc phá khóa bỏ trốn nữa, trực tiếp vắt chân lên cổ mà bỏ chạy tán loạn, cũng may gặp phải Nghiêm Lực, được hắn dẫn đến cái nhà kho đựng mấy thứ đồ linh tinh này, sau đó đóng cửa lại, lúc này mới có thể may mắn tránh khỏi kiếp nạn.

Nhưng mà tình hình cũng không vì vậy mà lắng xuống.

Ngay mới vừa rồi, bên ngoài cửa đột nhiên vọng đến tiếng đập cửa cực lớn từng hồi một.

Bên ngoài dường như có thứ gì đó đang muốn đập tung cánh cửa lớn của gian nhà kho mà lao vào, đến cả khóa cũng bị đập vỡ rồi.

Sức lực đó …. Tuyệt đối không phải là sức con người nên có.

Những người khác nhìn thấy, trong tay Nghiêm Lực chảy ra rất nhiều máu tươi, hắn bôi chỗ máu đó lên cánh cửa, tất cả động tĩnh mới có thể lắng xuống.

“Kiểu tình huống này không thể duy trì quá lâu, hơn nữa con quỷ bên ngoài đó cũng đã nhắm đến chúng ta rồi, biết chúng ta ở trong này, nó sẽ còn tiếp tục công kích chúng ta …. Hơn nữa ta có thể cảm nhận được con quỷ đó ở ngay ngoài kia đợi chúng ta ra.” Nghiêm Lực nói.

Tình huống mà hắn gặp phải bây giờ giống hệt như tình huống mà Dương Gian đã gặp trước đó.

Chỉ là Nghiêm Lực lại không ý thức được con quỷ này rốt cuộc là một sự tồn tại như thế nào.

“Vậy, vậy giờ phải làm sao đây? Liệu ta có chết không thế.” Giám đốc Lý đứng bên cạnh hỏi một cách sợ hãi.

Nghiêm Lực khẽ hừ một tiếng: “Có chết cũng chẳng phải mỗi mình ngươi, ngươi sợ cái quái gì, trước đó đã sớm nói với các ngươi rồi, lời nói của giang hồ lừa đảo đừng có tin, còn tìm đại sư phong thủy gì đó đến xem phong thủy, làm pháp sự, đến lúc thật sự gặp phải quỷ rồi còn trốn xa hơn ai hết.”

Nói xong liếc một cái vào trong xó.

Vị La đại sư trước đó còn thong dong tự tin giờ này lại đang chui vào một góc ngồi run cầm cập, còn đâu dáng vẻ bịp bợm vênh váo tự đắc trước kia nữa chứ.

“Nghiêm đại sư, vậy ngài mau chóng nghĩ cách đi chứ, cứ trốn trong này mãi cũng chẳng hay ho gì, chỉ cần có thể rời khỏi đây, giá cả nào cũng đều thỏa thuận được.” Ông chủ Đường có hơi sốt ruột rồi.

Ông chủ Đường cảm thấy mình càng ở lại đây lâu càng nguy hiểm.

Chỉ có rời khỏi đây, rời khỏi trung tâm thương mại này mới không có việc gì.

“Đừng làm ồn nữa, giờ là lúc nói đến chuyện tiền bạc hay sao?” Nghiêm Lực khẽ quát một tiếng, hắn hiện tại cũng rất nóng nảy.

Bởi vì ngay bây giờ đến bản thân Nghiêm Lực cũng không có biện pháp nào thật sự tốt.

Mức độ khó đối phó của con quỷ trong trung tâm thương mại này đã vượt quá dự tính của hắn, hơn nữa giới hạn của Nghiêm Lực sau khi trở thành người ngự quỷ cũng sắp đến rồi.

Chính vào lúc đám người bọn họ đang không biết phải làm thế nào.

Dương Gian lại không vội vã bật đèn pin, đi thang máy lên tầng trên.

“Ngươi, không sợ sao?”

Giang Diễm ở bên cạnh đang nắm lấy tay áo Dương Gian, rụt cổ lại, mắt cứ đảo bốn phía xung quanh, chỉ sợ có một con quỷ từ trong góc tối tăm nào đó bước ra.

“Đương nhiên là sợ rồi, có điều sợ thì có tác dụng gì chứ?” Dương Gian thản nhiên như không có chuyện gì nói: “Chẳng lẽ sợ thì sẽ không chết hay sao? Gặp phải quỷ rồi càng sợ hãi càng dễ chết, trước đó ngươi có thể trốn trong nhà vệ sinh bốn ngày trời mà không bị con quỷ đó tấn công, chỉ có thể nói ngươi may mắn mà thôi.”

“Nhưng mà, nếu muốn sống sót, chỉ dựa vào vận may thôi không đủ, còn phải hành động.”

“Ngồi yên chờ chết, thì chỉ có con đường chết mà thôi.”

Trong thời gian nói chuyện đó, hai ngươi bọn họ đã đến tầng năm rồi.

Cả đoạn đường đều yên bình, không có chút động tĩnh nào truyền đến.

Dương Gian cầm đèn pin soi một vòng xung quanh, phát hiện bốn phía không một bóng người.

Chỉ là ở cửa lối thoát hiểm nhìn thấy một cái đầu.

Sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, chỗ cổ giống như bị đứt lìa vậy, không hề chảy ra một giọt máu nào, nếu như không phải không có cơ thể, cái đầu người này giống như đang say ngủ vậy, thần thái an nhàn.

“Đây không phải là cái người đi cùng La đại sư sao.” Thần sắc Dương Gian khẽ động: “Có điều hắn bị quỷ giết chết rồi.”

Giang Diễm nhìn vào cái đầu người đó, bị dọa sợ bịt chặt miệng lại, ngăn không cho mình hét lên.

Trước đó Dương Gian đã căn dặn, bất luận nhìn thấy thứ gì cũng đừng có kêu ầm lên.

“Phòng camera giám sát ở đâu?” Dương Gian hỏi.

“Ở chỗ đó…” Giang Diễm chỉ tay về phía trước nói.

Dương Gian đi theo hướng tay chỉ của Giang Diễm rất nhanh đã đến được phòng giám sát.

Lúc này cửa phòng giám sát đã mở tung, một chùm chìa khóa còn cắm trong ổ, bên trong đang sáng đèn, giống như có người đã từng vào trong vậy.

Không phải đã mất điện rồi sao? Sao đèn bên trong phòng vẫn sáng thế?” Giang Diễm ngạc nhiên nói.

Ánh mắt Dương Gian ngưng lại: “Không phải mất điện, mà là có người cố ý tắt đèn của trung tâm thương mại, theo lẽ thường thì trung tâm thương mại sao lại mất được được chứ, nếu mất điện thật ta cũng sẽ không đến phòng giám sát này.”

Tuy nhiên lúc Dương Gian bước vào, chốc lát liền sững người.

Ngay trước bàn giám sát, một người đang ngồi đó cơ thể cứng ngắc, không hề nhúc nhích.

Người này đang mặc … đồng phục bảo vệ.

Hơn nữa bên cạnh chỗ ngồi có ít vết nước, dường như ống quần của hắn bị ướt, giống như vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra.

“Là đồng nghiệp.”

Giang Diễm lại chưa từng xem bức ảnh đó trong tay Dương Gian, vô thức kêu lên một tiếng.

Người đó nghe thấy âm thanh liền lập tức xoay người lại nhìn một cái, đồng thời đáp lại một câu.

“Dương Gian, sao ngươi lại đến đây?”

“Lưu Cường …” Sắc mặt Dương Gian đột nhiên trầm trọng.

Trong album ảnh trên điện thoại của Dương Gian vẫn còn bức ảnh đồng phục bảo vệ đã chụp được trong nhà vệ sinh kia.

Hơn nữa cả trung tâm thương mại này ngoại trừ Lưu Cường và Dương Gian ra, không còn người thứ ba mặc đồng phục bảo vệ nữa.

“Tốt quá rồi, thì ra các ngươi quen biết nhau à.” Giang Diễm có chút vui mừng, bởi vì lại phát hiện thêm một người còn sống nữa, cũng coi như có chút cảm giác an toàn rồi.

“Ta là kế toán của công ty, Giang Diễm, rất vui được quen biết ngươi.”

Giang Diễm muốn bước lên trước chào hỏi, có điều lại bị Dương Gian ngăn lại.

Dương Gian cho nàng xem bức ảnh đó: “Xem cái này trước đã, tấm ảnh này trước đó chụp trong nhà vệ sinh đấy.”

Giang Diễm nhìn bức ảnh đó.

Trong nhà vệ sinh tối tăm có một người mặc bộ đồng phục bảo vệ hình như vừa bước ra ngoài, vừa khéo chụp được nửa thân người hắn.

Giang Diễm nhìn nhìn vào tấm ảnh, lại nhìn sang Lưu Cường, chớp mắt đồng tử đẹp đẽ trợn trừng lên, một nỗi sợ hãi dâng trào lên trong lòng, cánh tay vừa mới đưa ra mạnh mẽ rút lại giống như bị điện giật vậy, sau đó bụm miệng vội vàng trốn phía sau Dương Gian.

“Đứng nép sát vào tường, đừng có động đậy.” Dương Gian giơ tay kéo một phát, đẩy cô nàng sát vào tường.

Lúc này Giang Diễm đứng áp sát vào bức tường, không dám nhúc nhích.

Cô nàng Giang Diễm này thực sự rất thông minh, biết vào lúc nào cần phải làm gì.

“Các ngươi làm sao vậy?” Lưu Cường bước tới, có chút phiền muộn hỏi.

Dương Gian nhìn vào hắn trả lời: “Không có gì, trung tâm thương mại bị quỷ ám, đã có vài người lạc mất rồi, cho nên ta đến phòng camera giám sát xem thử, đúng rồi, sao ngươi lại ở đây?”

Dương Gian vẫn trò chuyện với Lưu Cường này như thường ngày.

Nhưng trong lòng hắn đã trực tiếp xác định Lưu Cường là … quỷ.

Lưu Cường nói: “Quỷ ám? Quỷ ám chỗ nào đâu, sao ta lại không nhìn thấy? Trước đó ta thấy trung tâm thương mại bị mất điện nên mới đi xem thử mạng lưới điện, nhìn thấy phòng giám sát còn chưa tắt đèn nên mới vào xem thử, ngồi chưa được một lúc các ngươi đã đến rồi.”

“Là vậy à?” Dương Gian cảnh giác nhìn hắn rồi nói: “Ngoại trừ bọn ta ngươi còn nhìn thấy người nào khác không?”

“Không có, không tìm được bọn họ.” Lưu Cường lắc đầu nói.

“Vậy à? Vậy ngươi có thể giúp ta trích xuất camera trước đó xem thử được không?” Dương Gian hỏi.

Lưu Cường đáp: “Không vấn đề gì, cái thứ này là sở trường của ta.”

Nói xong liền ngồi xuống, bắt đầu trích xuất camera trước đó.

Dương Gian bước tới, cúi đầu nhìn cái ống quần ẩm ướt đó của Lưu Cường, hỏi: “Lúc nãy ngươi có vào nhà vệ sinh không?”

“Đâu có? Ngươi hỏi cái này làm gì?” Lưu Cường trả lời.

“Không có gì, chỉ tiện hỏi vậy thôi.” Dương Gian nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK