Thành phố Đại Xương, phố đi bộ.
Sáng sớm khoảng năm giờ rưỡi, sắc trời hơi sáng.
Thời gian còn quá sớm, khu thương mại thường ngày náo nhiệt, phồn hoa giờ không một bóng người, mỗi cửa hàng đã sớm đóng cửa, còn chưa tới giờ mở cửa kinh doanh.
Đèn đường trên vỉa hè còn chưa tắt, vẫn chiếu sáng.
Nhưng ngay lúc này.
Từng hàng đèn đường trên phố đi bộ vốn phát ra ánh sáng trắng bỗng nhiên tất cả ánh đèn đổi sang màu đỏ tươi, ánh sáng đỏ kỳ dị, đèn hình tròn bên trong chụp đèn phản chiếu ra hình dạng từng con mắt màu đỏ giống như in hoa lên bóng đèn, thứ khác lạ duy nhất là con mắt kia như vật sống, xoay nhẹ.
Cảnh tượng quái dị như vậy xuất hiện đột ngột nhưng biến mất cũng rất nhanh.
Tùy theo ánh đèn ven đường chớp tắt xẹt xẹt, mọi thứ trở lại như cũ.
Ánh đèn màu đỏ biến mất, hoa văn con mắt trên bóng đèn cũng mất theo.
Nhưng kỳ lạ là phố đi bộ vốn trống rỗng đột nhiên có thêm bảy người, bảy người này có nam có nữ, tuổi rất trẻ, thoạt nhìn còn là học sinh, nhưng ai nấy tổng cực kỳ không bình thường, sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, trong mắt tràn ngập hoảng sợ, giống như lúc trước nhận nỗi kin hoàng nào đó.
"Nơi này không phải trường học . . . nơi này là chỗ nào?"
Đau đớn như muốn xé rách thân thể dần giảm bớt, Dương Gian ngã ngồi dưới đất, dựa vào cánh cửa thủy tinh của một cửa hàng ven đường, hắn thở dồn dập.
Vừa rồi quá hung hiểm, chậm một chút nữa thì mọi người đều phải chết trong Quỷ Vực kia.
May mắn vào phút then chốt Dương Gian mở ra Quỷ Vực của riêng mình.
Mấy người khác lòng còn run sợ, hai mặt nhìn nhau, đáy mắt còn đọng lại tia kinh hoàng vội vàng quan sát bốn phía, sợ lại thấy xung quanh bị bóng tối bao phủ. Nhưng khi bọn họ trông thấy đèn đường sáng tỏ, phương xa mặt trời dần dâng lên thì nỗi vui sướng tìm được đường sống trong chỗ chết dâng trào trong lòng.
Cảm xúc vui sướng này dần thay thế hoảng sợ trong lòng, khiến bọn họ nhanh chóng bình tĩnh lại.
“Tuyệt, hình như là phố đi bộ.”
Miêu Tiểu Thiện ngồi xổm dưới đất, nàng cẩn thận dè dặt ngước đầu lên đánh giá xung quanh, có chút không xác định nói.
“Là phố đi bộ! Ta từng nhỏ đã chơi ở đây, sẽ không nhận sai, nhà của ta ngay gần đây.”
Trương Vĩ vội nói: "Chúng ta sống sót, chúng ta rời khỏi trường học kia rồi. Mọi người hãy xem, đèn đường sáng, trời cũng sáng, bên kia còn có xe chạy ngang qua, ta nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi . . . ”
Bộ dạng của Trương Vĩ hơi kích động, trong đời hắn từ xưa đến giờ chưa từng cảm thấy những thứ ngày thường nhìn chán chê mà bây giờ thật tuyệt vời.
“Đúng là phố đi bộ, chúng ta ra trường học rồi.”
Hai tay Triệu Lỗi còn đang run, hắn hơi không dám tin vào mọi thứ mà con mắt trông thấy.
Mới giây trước còn ở trong trường học tối tăm, bỗng cảm giác trước mắt tối sầm rồi sáng ngời, sao bỗng dưng chạy đến phố đi bộ?
Dương Gian vẫn như cũ mang theo mấy phần vẻ cảnh giác đánh giá xung quanh, trải qua một phen xác định, hắn có thể khẳng định, chính mình quả thực là rời đi trường học, khỏi Quỷ Vực, còn về tại sao không phải xuất hiện bên ngoài trường học mà là phố đi bộ, mấy thứ này không cần suy nghĩ rối rắm.
Tóm lại, sống sót đã là siêu may mắn.
Mọi người ngồi trên đường suốt hai tiếng mới tiếp thụ tất cả điều này, song song đó bình ổn lại nỗi hoảng sợ trong tim.
Nhưng nhìn sắc mặt của mỗi người thì biết sự kiện có quỷ trong trường trung học lần này để lại ám ảnh tâm lý rất lớn trong lòng họ.
Im lặng thật lâu, Trương Vĩ ngồi trên ghế nghỉ ngơi chậm rãi mở miệng nói:
“Thầy Vương, Triệu Cường, Trịnh Phi, Phương Kính . . . Tiền Vạn Hào, phỏng chừng bọn họ đều đã chết hết rồi?”
Những người khác trầm mặc, bọn họ vẫn chưa thể chấp nhận được chỉ trong một đêm, học sinh nguyên lớp chết hết chỉ còn lại vài người bọn họ.
Không ai đáp lại Trương Vĩ, Vương San San ở một bên nhìn Dương Gian, mang theo mấy phần khẩn trương hỏi:
“Dương Gian, vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Giờ phút này Dương Gian là trụ cột tinh thần của cả nhóm, mấy người sống sót cơ hồ răm rắp nghe theo lời hắn không một chút thắc mắc.
Dù sao, là Dương Gian mang theo bọn họ sống tiếp.
Dương Gian sờ vết thương đã khép lại không thấy dấu vết trên cánh tay, cảm giác dưới lớp da ẩn giấu một thứ có hình dạng con mắt, tùy thời sẽ chui ra.
Cảm giác quái dị này nói cho hắn biết, mọi thứ phát sinh vào đêm hôm qua không phải mơ, mà vô cùng chân thực.
“Còn làm sao nữa, nếu mọi người đã sống sót, cũng rời khỏi trường học, trên người không bị vết thương gì thì tự nhiên là về nhà nghỉ ngơi đi, miễn cho cha mẹ lo lắng."
Triệu Lỗi có chút kích động đứng lên, mở miệng nói:
“Dương Gian, phát sinh chuyện lớn như vậy, trường học này có quỷ, đã chết nhiều người như vậy, chúng ta cứ như thế về nhà ngủ?"
Dương Gian liếc qua Triệu Lỗi:
“Chứ không thì ngươi muốn làm thế nào? Báo cảnh sát à? Nói cho cảnh sát, trường học có quỷ, đã chết rất nhiều người? Đừng ngây thơ, Châu Chánh là cảnh sát hình sự quốc tế, hắn chết trong trường trung học, quốc gia nhất định sẽ phái người điều tra, việc lớn như vậy không cần ngươi bận tâm. Hơn nữa chúng ta chỉ là học sinh, khó khăn lắm mới sống sót, chẳng lẽ các ngươi còn muốn dính líu vào chuyện này? Cùng lắm đợi có cảnh sát tới cửa ghi khẩu cung thì mình cứ khai thật ra.”