Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Phương Kính chuyển sang vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Dương Gian:

“Vốn định đợi qua mấy ngày mới xử ngươi, không ngờ tương lai vì vậy mà phát sinh thay đổi. Dương Gian, hôm nay ta tuyên bố như vầy, ta sẽ không để ngươi tiếp tục lớn lên, ngươi trong tương lai quá đáng sợ, nhân vật cấp bậc quỷ thần mà ngươi nói giết liền giết, vùng cấm người sống mà ngươi nói san bằng liền san bằng, nhưng kiếp này định sẵn ngươi sẽ chết yểu!”

"?"

Dương Gian hoang mang nhìn Phương Kính, không hiểu những lời Phương Kính nói, trong lòng hắn càng thêm để ý là ông già áo đen đứng ngoài cửa phòng học.

Bạn học khác nghe lời này thì giật nảy mình.

“Ôi mợ, Phương Kính, mấy lời ngươi nói chứa lượng thông tin rất lớn, ngươi đã gặp phải chuyện gì vậy? Nào là tương lai, nào là kiếp trước, chẳng lẽ ngươi từ tương lai xuyên việt đến chỗ này hả?”

“Chắc đúng rồi, chắc luôn, nhân vật chính được trời định trong tiểu thuyết đều như thế mà, vừa tỉnh lại thì quay về quá khứ, Phương Kính, ngươi là nhân vật chính trong truyền thuyết hả? Tương lai chắc chắn sẽ phát sinh biến đổi lớn nào đó, cầu ôm chân, cầu bảo kê!”

“Nếu nói thế thì Phương Kính là nhân vật chính được trời ưu ái, Dương Gian là trùm cuối, tương lai chắc chắn Phương Kính bị Dương Gian làm thịt, lúc này trọng sinh báo thù. Mọi người mau cô lập Dương Gian đi, về sau đừng chơi với hắn. Anh Phương, ngày sau hãy nâng đỡ cho nhé, đàn em sẽ răm rắp nghe theo như Thiên Lôi sai đâu đánh đó."

“Thôi, tiêu, hôm nay bị gì vậy? Cả đám đầu óc đều không bình thường, là ta theo không kịp thời đại hay vì thế giới này biến hóa quá nhanh? À mà sao sách của ta cũng thành một đống phân rồi, ta linh cảm sắp phát sinh việc lớn gì, sợ quá sợ.”

Những học sinh nói chuyện khi đối diện chuyện kỳ lạ đã phát sinh thì vẫn chưa ý thức được nguy hiểm buông xuống, bọn họ chỉ tò mò, thậm chí có chút hưng phấn và kích động.

Đột nhiên!

Thùng thùng thùng!

Tiếng đập cửa nặng nề, rõ to như giã vào trái tim của mỗi người bỗng nhiên vang lên, mang theo một loại âm điệu gần như kỳ dị vọng vào phòng học.

Giây phút này, tất cả mọi người đều cảm giác linh hồn của mình dường như bị thứ gì bóp chặt, đè ép như bị ngộp thở dưới đáy nước.

“Là tiếng đập cửa đó . . . giống y như đúc!” Tim Dương Gian rung lên.

Âm thanh giống hệt với âm thanh phát ra trong tập tin âm thanh trên diễn đàn, chẳng qua nghe hiện trường thì càng rõ ràng hơn.

Biểu cảm của Châu Chánh đặc biệt nghiêm túc, hắn cầm một chiếc diện thoại đặc biệt lên, nhấn nút khẩn cấp, đầu dây bên kia lập tức kết nối.

Bên kia ống loa điện thoại vang lên giọng một người phụ nữ:

“Châu Chánh hả? Báo cáo tình huống đi."

Châu Chánh nói nhanh:

“Ta ở Trung học phổ thông số 7 thành phố Đại Xương, sự kiện khẩn cấp, trong trường xuất hiện một con quỷ ít nhất là cấp bậc nguy hiểm.”

“Đã ghi lại.”

Đầu dây bên kia hỏi nhanh:

"Có thể đối phó không?”

Châu Chánh đáp:

“Con quỷ đó đã hình thành Quỷ Vực, bắt đầu sản sinh ảnh hưởng đến vị trí mà ta ở, bên ngoài không thấy ánh đèn, ước chừng phạm vi của Quỷ Vực lớn hơn trong tưởng tượng của ta.”

“Quỷ Vực à . . . tình thế thăng cấp, không phải ngươi có thể đối phó, xin nhanh chóng rút lui."

Châu Chánh nói:

"Hiện tại đi thì hơi trễ rồi, ở đây có nhiều học sinh, ta phải cố gắng hết sức bảo vệ bọn họ sống rời đi.”

Giọng nói bên kia đầu dây dồn dập khuyên:

“Với trạng thái hiện tại của ngươi mà tiếp tục sử dụng sức mạnh của quỷ thì rất nguy hiểm, đến lúc đó chỗ ngươi ở có lẽ không chỉ có một con quỷ mà là hai con, ta kiến nghị ngươi rút lui, tuy rằng ngươi sắp đến cực hạn, nhưng dù ngươi cố liều mạng có lẽ cũng không thể cứu được một ai, quỷ có thể sản sinh Quỷ Vực thì thậm chí có thể định nghĩa đến cấp bậc tai nạn.”

Châu Chánh nói:

"Không có thời gian, ta cách nó chưa đầy 5m, nó ở ngay ngoài cửa phòng học, thậm chí rất có thể đã theo dõi ta. Sắp tới ta sẽ giữ liên lạc, nếu bị đứt đoạn có nghĩa là ta đã chết, nhờ giao di thư cho cha mẹ của ta giùm, vậy đi, ta sắp bắt đầu hành động."

Thùng thùng thùng!

Tiếng đập cửa nặng nề, áp lực vẫn vang lên bên ngoài, một dài hai ngắn, tần suất gõ cửa cố định liên tục gõ cửa phòng học.

Có học sinh không rõ tình huống hô lên:

“Thầy Vương, có người gõ cửa."

Thầy Vương có chút chần chừ, nhìn bộ dạng của Châu Chánh thì dường như phát sinh chuyện gì rất nghiêm trọng, nhưng thầy Vương không kiềm được tò mò trong lòng, mở ra cửa sau phòng học, tính đi ra ngoài xem rốt cuộc là ai đang gõ cửa.

Châu Chánh vội hét lên:

“Đừng ra ngoài!”

Nhưng khi Châu Chánh kêu lên thì đã muộn, thầy Vương đi ra ngoài, nhưng kỳ dị là thầy Vương mới vừa mở cửa ra ngoài thì tích tắc sau đã không còn tung tích.

Đúng vậy, không thấy.

Ngoài cửa phòng học một mảnh đen ngòm, bóng tối dày đặc dường như có thể nuốt hết bất kỳ tia sáng nào, thầy Vương đi ra ngoài xong không còn động tĩnh nữa, không có một chút tiếng vang vọng lại, giống như là cả người đột nhiên biến mất vậy.

Hơn nữa tùy theo cửa phòng học mở ra, bóng tối bên ngoài dày đặc như sương mù đen nhanh chóng thẩm thấu, không ngừng xâm thực không gian trong phòng học.

Giây phút này, dù là học sinh thô thần kinh nhất cũng cảm giác có gì đó kỳ lạ.

Tất cả mọi người mở to mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, một số bạn học nữ bị dọa thét chói tai, rời khỏi vị trí lùi nhanh ra sau.

Thật sự có quỷ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK