Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quỷ không thể bị giết chết.

Chỉ có quỷ mới đối phó với quỷ được.

Thấy rõ quy luật của quỷ.

Ba câu viết rõ ràng trên bảng đen, viết ngoáy nhưng rõ nét, có thể thấy khi Châu Chánh viết chữ thì dùng sức rất mạnh.

Nhưng các học sinh trong lớp tự học buổi tối ngơ ngác nhìn nhau.

Người này thật sự là một vị cảnh sát hình sự quốc tế sao? Chưa biết chừng là tên điên chạy ra từ chỗ nào đó, đây mà là giảng bài an toàn sao? Hoàn toàn là nói mấy thứ nghe không hiểu trêu người ta thì có.

Có học sinh ở bên dưới lắc đầu biểu thị không tin lời của Châu Chánh.

Cũng có học sinh bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, thậm chí có tiếng cười giỡn.

Hiển nhiên đa số người không thèm nhớ kỹ lời của Châu Chánh.

Chỉ riêng mình Dương Gian là biểu cảm hơi nghiêm túc, bởi vì chuyện ma trên diễn đàn ngày hôm qua, rồi con tấm hình kia khiến hắn cảm giác rất bất an, cộng thêm buổi nói chuyện của người kỳ lạ này, chẳng lẽ thế giới này thật sự đang phát sinh một ít biến đổi mà chính mình không biết?

Châu Chánh viết ba câu xong không tiếp tục nói thêm cái gì, mà là dùng con mắt tiều tụy đầy tơ máu quan sát tất cả mọi người:

“Các bạn học, tiếp theo nếu có thắc mắc gì hoặc quanh mình phát sinh chuyện kỳ lạ nào thì có thể hỏi thăm ta, ta sẽ giải đáp cho mọi người, nếu không có gì muốn hỏi thì lớp giảng bài an toàn hôm nay dừng ở đây."

Nhưng không có một người nào muốn hỏi về môn học.

“Có nên hỏi người này về tình huống hình chụp ông già không?”

Biểu cảm của Dương Gian hơi thay đổi, móc di động ra, mở ra diễn đàn kia, lại lật ra hình chụp ông già đó.

Đang lúc Dương Gian do dự thì đèn trong phòng bỗng vụt tắt, toàn bộ phòng học trở nên hơi tối.

“Hưm?”

Châu Chánh đứng trên bục giảng hơi thay đổi sắc mặt, lập tức trở nên cảnh giác cao độ.

Dương Gian cũng bản năng ngước đầu lên nhìn, nhưng khi hắn trong lúc vô tình nhìn qua cửa kính thấy một bóng người đứng ngoài hành lang phòng học thì trợn to mắt, cả người theo bản năng căng cứng, hoảng sợ tột độ dâng trào trong lòng và nhanh chóng bao phủ toàn thân, giây phút này thân thể của hắn thậm chí mất đi tri giác.

Ngoài cửa sổ, một ông già mặc áo dài màu đen, trên mặt đầy thi ban đứng cứng ngắc tại chỗ, đôi mắt xám trắng, tĩnh mịch không mang một chút thần thái nhìn về hướng phòng học, như một cái xác lạnh băng đứng thẳng tắp ở đó.

Xung quanh ông già một mảnh đen ngòm, không chút tia sáng, ánh đèn ở hành lang lúc này dường như đã tắt hết, bóng tối dày đặc như thủy ngân nhanh chóng xâm thực vào phòng học.

Vách tường gần ông già nhanh chóng bị bào mòn với tốc độ mắt thường trông thấy, mặt tường trát vôi mới tinh thoáng chốc như đã qua mười mấy năm, mọc đầy râu xanh, tường đen ngòm, bong ra từng mảng, mùi âm trầm, mục rữa dần khuếch tán.

“Là ông già trong câu chuyện trên diễn đàn . . . không thể nào, sao ông ta ở đây?”

Bàn tay của Dương Gian bởi vì siết quá chặt mà hơi tái nhợt, hắn nắm chặt di động, trên màn hình hiện ra hình ảnh ông già kia, giống hệt ông già bên ngoài cửa sổ, nhưng ông già ngoài cửa sổ trông đáng sợ hơn trong hình.

Dương Gian giật bắn người bật dậy từ chỗ ngồi, bởi vì quá mức kích động làm lật đổ cả ghế ngồi.

Bởi vì Dương Gian quá kích động, trong một chốc bạn học khác trong lớp cùng nhìn về phía hắn.

Thầy Vương ở phía sau thấy thế thì quát một tiếng:

“Dương Gian, trò đứng lên làm gì? Mau ngồi xuống, đừng quấy rối kỷ luật lớp học!”

Nhưng giờ phút này Dương Gian như không nghe thấy, ánh mắt kinh hoàng nhìn chằm chằm ông già áo đen ngoài cửa sổ.

Ông già nhích người.

Thân hình cứng ngắc chuyển động như máy móc, con mắt khủng bố xám trắng, tĩnh mịch như không có tiêu cự, chết lặng xoay qua.

Cộp cộp cộp!

Tiếng bước chân trong trẻo mà không có tiếng vọng vang lên ngoài hành lang, mơ hồ truyền vào phòng học.

“Ông ta sắp đi sao?”

Người Dương Gian toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng mong đợi ông già đó sẽ rời khỏi đây, đừng đi vào.

Nếu câu chuyện trên diễn đàn là thật, lỡ mà ông già này đi vào thì . . . không dám tưởng tượng hậu quả.

Nhưng không như mong muốn, ông già không rời đi, chẳng qua đi mấy bước, cuối cùng ngừng lại trước cửa phòng học.

Thầy Vương có chút nghiêm nghị nói:

“Dương Gian, sao còn chưa ngồi xuống, trò không nghe thấy lời của ta sao? Trò dám quấy rối trong tiết học an toàn?”

“A!!”

Lúc này một bạn học nữ phát ra một tiếng thét chói tai, tiếp đó chỉ hướng cuốn sách trên bàn, bị dọa nói không ra lời.

Nhìn lại cuốn sách trên bàn học trước mắt nàng nhanh chóng ố vàng rồi mốc meo, thối rữa, cuối cùng thành một đống mục rữa đen xì.

Trương Vĩ bóp mũi nói:

“Hôi quá, Tô Luy, sao trên bàn của ngươi có đống phân vậy?”

"Không thể nào, tại sao lúc này trong trường học xuất hiện Quỷ Vực được?”

Nhưng bên cạnh, một bạn học nam mặt mày xanh mét đứng bật dậy, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.

“Phương Kính, trò la ó cái gì?”

Thầy Vương rất tức giận, lúc bình thường các học sinh biết tự hạn chế mà sao trong tự học buổi tối hôm nay đều lộn xộn?

Châu Chánh đứng trên bục giác Châu Chánh híp mắt, toàn thân tràn ngập cảnh giác, vẻ tiều tụy lúc trước biến mất, cả người giống như một con thú dữ ra khỏi lồng, trở nên hơi thô bạo và hung mãnh, hắn nhìn chằm chằm vào Phương Kính, hỏi:

“Ngươi biết Quỷ Vực?”

Phương Kính lộ vẻ bình tĩnh không phù hợp với người thường, hắn nói:

“Châu Chánh, ngươi biết rõ Quỷ Vực xuất hiện có ý vị như thế nào, trong trường học có ít nhất một con quỷ cấp bậc nguy hiểm xuất hiện, hôm nay nếu không xử lý tốt thì tất cả người trong trường đừng mong có một người sống rời đi, bao gồm ngươi."

Châu Chánh hỏi:

"Xem ra ngươi biết khá nhiều thứ, ngươi cũng là người ngự quỷ?"

“Châu Chánh, đây là việc của ta, ngươi đừng xen vào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK