Dương Gian lại kéo xuống dưới, lập tức một bức ảnh hiện ra trước mắt.
Ảnh chụp không mờ, mà ngược lại rất rõ nét, trong ảnh, cách một tấm cửa kính của phòng cấp cứu, bên ngoài là một ông già đang bước qua.
Trên người ông già này mặc một chiếc áo dài tay liền thân màu đen, có chút hương vị giả cổ, toàn thân gầy đét, làn da lộ ra là màu nâu, bên trên loang lỗ vết đốm, hơn nữa từ góc độ chụp có thể nhìn thấy một con mắt của ông già này, đó là một con mắt thế nào nhỉ... Xám xịt, trống rỗng, không một chút thần sắc, mang theo một vẻ chết chóc kinh ngạc.
Bức ảnh không có cảnh tượng máu me khủng khiếp gì, nhưng cảm giác toát ra từ ông già trong bức ảnh này, lại khiến lông tóc người ta lập tức dựng ngược, da đầu tê rần.
Lại liên tưởng đến những gì vị bác sĩ phòng khám có tên tài khoản là Lôi Điện Pháp Vương này bày tỏ rõ ràng lúc trước, ông già này từng là một xác chết lạnh lẽo lại càng khiến người ta trào lên một thứ cảm giác khiếp sợ.
Hơn nữa càng nhìn bức ảnh, càng thấy rợn người.
Giống như nhìn một người chết, càng giống như nhìn... Một con quỷ.
“Bé sợ chết đi được, bức ảnh này đáng sợ quá, càng nhìn càng sợ, chủ thớt bức ảnh này kiếm ở đâu thế?”
“Vết đốm trên tay ông già này sao nhiều thế? Tôi bị hội chứng sợ lỗ tròn.”
“Đấy là đốm xác chết, điều này chứng tỏ ông già này đã là một xác chết rồi.”
“Hừ, yêu ma lùi bước, Lâm Chánh Anh(*) ta ở đây.” Có dân mạng gửi một bức ảnh đạo sĩ.
“Phì, ngươi mà Lâm Chánh Anh, thì ta chính là Loly Anh đây này.”
Nhưng bất kể những cư dân mạng này bình luận thế nào, vị Lôi Điện Pháp Vương kia vẫn tiếp tục gửi bài: Ảnh là thật, do chính tay ta chụp đấy, sau đó ông già kia cứ thế mà rời khỏi bệnh viện, đi đâu thì ta cũng không biết, có điều nếu như có ai ở cùng một thành phố với ta thì cẩn thận một chút, tuy ta là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng có một số thứ vẫn không thể không tin được.
Đợi đã, hình như lại có người gõ cửa, chắc là cảnh sát tới tìm ta lấy khẩu cung, ta đi chút rồi về ngay, đợi tý nữa nói tiếp một chút về sự việc sau đó.
Nhưng nhìn thời gian gửi bài còn chưa qua một phút, vị Lôi Điện Pháp Vương đó lại tiếp tục gửi một bài: “Mẹ kiếp, chết tiệt, là ông già chạy từ trong viện ra kia, cái thứ đó đứng ở cửa phòng ta gõ cửa, ta nhìn qua mắt mèo thấy rất rõ ràng, bây giờ ta phải làm sao đây? Ta cảm giác mình đã chọc phải thứ không nên dây vào rồi.
“Chủ top nghịch phát vui lắm nhỉ?”
“Ôi dis, có thật không đấy? Không phải quái thế chứ.”
“Mau báo cảnh sát đi, nhanh, tìm ‘yêu yêu linh’ ( Đồng âm của 110 - số điện thoại cảnh sát ).”
“Chủ thớt đừng giả vờ nữa, nhất định là giả, không phải giả tôi nuốt cứt gấp đôi.”
“Lại là mày thằng cu nuốt cứt này, lần trước nợ mày còn chưa trả kìa.”
Nhưng tiếp đấy Lôi Điện Pháp Vương lại gửi bài lần nữa: Ta báo án rồi, nhưng bây giờ phải làm gì đây? Cái thứ đấy vẫn đang gõ cửa, xem chừng không định đi nữa, không xong rồi, vừa đăng xong đèn phòng khách nhà ta đột nhiên tắt rồi, bây giờ ta sợ đến mức không dám ra phòng khách nữa rồi.
Ta đã đóng cửa lại, bật tất cả đèn có thể bật lên rồi, nhưng ông già đó vẫn cứ gõ cửa.
Đến đây, cư dân mạng có tên tài khoản là Lôi Điện Pháp Vương này gửi bài rất gấp rút, mỗi một tin chỉ cách nhau chưa tới ba mươi giây, hơn nữa còn có một số chữ gõ sai luôn.
Từ đó có thể thấy được, vị bác sĩ gửi bài này hiện giờ đang rất sợ hãi, rất hoảng hốt.
Dương Gian cũng cảm thấy toàn thân bất giác lạnh toát, tuy hắn biết câu chuyện này có khả năng ra giả, nhưng nghĩ đến ông già trong bức ảnh đứng ở ngoài gõ cửa, cũng cảm thấy có chút sởn gai ốc.
Một ông già đã chết nay sống lại, còn xuất hiện ở cửa nhà mình gõ cửa, việc này bất cứ ai gặp phải cũng đều sẽ hoảng sợ.
Nhưng ‘thớt’ còn chưa hết, vẫn đang tiếp tục: Không, không xong rồi, trong phòng khách nhà ta vọng lại tiếng bước chân, trời ơi, ở nhà chỉ có mỗi mình ta, bây giờ ta nghi ngờ ông già lúc trước đứng gõ cửa nhà ta kia đã vào trong rồi, ông ta nhất định là đi vào trong phòng khách rồi, đây... đây rốt cục là như thế nào, ta còn chẳng nghe thấy tiếng ông ta mở cửa, ông ta rốt cục vào trong bằng cách nào.
Tiếng bước chân đi đến bên ngoài cửa phòng ta thì hình như dừng lại rồi.
Cái thứ đó lại đang gõ cửa, ta cảm giác rất không ổn, bây giờ ta ghi âm làm bằng chứng để lại, tiện cũng để lại số điện thoại, nếu như điện thoại của ta không gọi được thì ta nhất định đã gặp chuyện rồi, mong người hảo tâm giúp báo cảnh sát: 138....
“Cộc, cộc cộc, cộc, cộc cộc...”
Bên dưới là một file ghi âm, bấm mở ra xong thì từ trong vọng ra tiếng gõ cửa nặng nề, bức bối.
Từng tiếng, từng tiếng một, như móc vào tim người ta vậy, khiến người ta gần như không thở nổi.
‘Thớt’ đến đây thì đứt đoạn một phát.
Dương Gian kéo xuống tận cuối, chỉ nhìn thấy một dòng chữ ở dưới cùng: Ông già đó vào trong rồi…
. . .
(*)Chú thích: ‘thằng Châu’ là Châu Lập Tư, thường hay đi ăn trộm bị cảnh sát bắt, nổi tiếng trên mạng xã hội vì câu nói thà ăn trộm chứ không làm thuê. Vì làm công nhân thì không có tự do.
Lâm Chánh Anh: Anh là diễn viên hongkong những năm 1990 nổi tiếng với các vai đạo sĩ bắt ma.