Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thùng thùng thùng!

Tiếng đập cửa nặng nề quái dị vẫn vang lên với một tần suất cố định, như chiếc đồng hồ báo thức lên sẵn dây cót phát ra tiếng động.

Cửa chính của phòng học không khóa, thậm chí không gài lại, chỉ khép hờ, đẩy nhẹ một cái liền có thể dễ dàng đẩy mở cửa.

Nhưng mà khiến người sởn gai ốc là ông già mặc áo dài màu đen, toàn thân trải đầy vết đốm xác chết cũng không có đẩy mở cửa lớn, vẫn như cũ cứng ngắc đứng ở bên ngoài gõ cửa chính, không có vẻ gì là muốn đi vào.

Nhưng dù ông già không đi vào thì bóng tối dày đặc như giọt mực bên ngoài hành lang nhanh chóng ập đến.

Toàn bộ phòng học bắt đầu phát sinh biến đổi lớn khó mà tưởng tượng.

Trên vách tường mới tinh biến thành loang lổ mốc meo, mặt tường không ngừng rơi xuống, trở nên gồ ghề, trên mặt tường lồi lõm đó mọc ra nấm mốc màu xanh đen, tỏa mùi âm u lạnh lẽo, ẩm ướt hôi thối. Sách đặt trên bàn nhanh chóng ố vàng rồi mục rữa, thậm chí xi-măng dưới đất cũng nhanh chóng bị phong hóa, lộ ra lấm tấm sắt gỉ, có một số nơi thậm chí bị lún sụp.

Giống như trong khoảnh khắc nơi này đã trải qua mấy chục năm, bị năm tháng tàn phá.

Nhưng đèn trong phòng học vẫn gắng hết sức đấu tranh với bóng tối, ánh đèn trắng sáng ngời giống như ngọn đèn leo lắt trong gió tỏa ra chút tia sáng mờ cuối cùng, tùy thời sẽ tắt ngấm.

Hoảng sợ in trên nét mặt của mỗi học sinh, có người thét chói tai, có người kêu cứu, cũng có người run rẩy . . .

Duy nhất bình tĩnh là Châu Chánh đứng trên bục giảng.

Hắn không nhúc nhích, ánh mắt quan sát bốn phía, chú ý bất kỳ động tĩnh nào xung quanh.

Quỷ cấp bậc nguy hiểm, còn có được Quỷ Vực, hắn không có năng lực đối phó.

Điều Châu Chánh phải làm là tìm đủ mọi cách tìm ra một con đường sống, khiến những học sinh này sống rời khỏi nơi đây, dù chỉ có một số ít người.

“Châu Chánh, ngươi nhìn kìa!”

Lúc này Phương Kính đột nhiên kêu một tiếng, sắc mặt đặc biệt khó coi, hắn chỉ hướng mấy bạn học ở trên bàn học trong lớp.

Lúc trước không để ý, giờ phút này nhìn thấy mới phản ứng lại, có mấy bạn học nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, bọn họ mở to mắt và miệng, sắc mặt xám tro, toàn thân tỏa mùi hôi của xác chết, giống như đã chết được vài ngày.

Thùng thùng thùng!

Tiếng đập cửa lại lần nữa vang lên.

Lúc này một bạn học nam đứng ở trong đám người sống đột nhiên toàn thân run lên, tiếp đó cả người cứng ngắc ngã xuống đất.

"Lý Minh, ngươi làm sao vậy?"

Có người muốn nâng đối phương lên, nhưng vừa chạm vào thân thể của đối phương thì người kia thét chói tai, cuống cuồng thụt lùi.

Lạnh như băng, cứng ngắc, giống như một cái xác.

Lý Minh cũng giống như mấy bạn học lúc nãy, mở to mắt và miệng, mặt xám xịt, không có chút dấu hiệu sống, thân thể dần tỏa mùi hôi thối rửa.

Chết, đã chết.

Hơn nữa không phải một người chết, có ít nhất sáu, bảy học sinh đều là sắc mặt xám tro nằm sấp trên bàn không nhúc nhích.

"Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy, ai đến cứu chúng ta với!”

Có bạn học nữ bị dọa ngồi bệch dưới đất òa khóc.

Có người giọng run run nói:

“Ban đầu đang yên lành mà sao . . . sao đột nhiên . . . chết rồi?”

Phương Kính ở một bên mặt mày xanh mét:

“La hét cái gì, ngoài cửa có một con quỷ, chúng ta chết như thế nào cũng không kỳ lạ, các ngươi rất nhanh sẽ biết quỷ sản sinh Quỷ Vực thì khủng bố đến mức nào.”

Mấy người khác kinh khủng nhìn hắn, một đám giống như con mồi rơi vào cái lồng, tràn đầy hoảng sợ, run lẩy bẩy.

Phương Kính tức giận hỏi:

“Châu Chánh, vẫn chưa nghĩ ra biện pháp sao? Nếu không nghĩ ra thì chúng ta đều phải chết ở đây!”

Trong lòng hắn cũng đang run rẩy, bởi vì ở trong Quỷ Vực thì ai đều có thể sẽ chết, bao gồm hắn.

"Dông dài, ngươi không đợi kịp thì tự đi trốn, đừng hy vọng vào ta.”

Châu Chánh cũng lộ vẻ mặt sốt ruột, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Phương Kính hỏi móc:

“Chạy lung tung trong Quỷ Vực thì chết càng nhanh, ngươi nghĩ ta cái gì đều không biết sao?”

Châu Chánh nói:

“Nếu biết thì đứng yên tại chỗ cho ta, thật sự muốn chết, ngươi nghĩ chỉ có một mình ngươi chết sao? Mọi người đều như nhau, đừng cho rằng biết một vài thứ thì cảm thấy chính mình rất đặc biệt, ở trước mặt quỷ thì mỗi người đều bình đẳng.”

“Đệt!”

Phương Kính không kiềm được chửi thề một tiếng.

Giờ phút này tay chân Dương Gian lạnh băng, hắn bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, bởi vì lúc này không phải đùa giỡn, mà là thật sự chết người, không chỉ có một người chết. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ chết càng nhiều người nữa.

Nhưng khi Dương Gian trong lúc vô tình nhìn thấy bảng đen cơ hồ sắp từ vách tường rơi xuống dưới thì bỗng ngây ra.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên ba câu mà Châu Chánh viết, đặc biệt là một câu cuối cùng: Thấy rõ quy luật của quỷ.

“Châu Chánh không dám hành động thiếu suy nghĩ là bởi vì hắn cũng đang quan sát ông già kia ở ngoài cửa, tìm kiếm quy luật của ông ta, khi nào tìm ra quy luật thì Châu Chánh mới dám hành động. Mau động não, suy nghĩ nhanh lên! Ông già này rốt cuộc có quy luật gì để tìm ra . . .”

Đầu óc Dương Gian bắt đầu điên cuồng xoay nhanh.

Nhớ lại mọi chi tiết ghi lại trong câu chuyện trên diễn đàn, rồi liên tưởng sự tình phát sinh trước mắt.

Chắc chắn có điểm giống nhau, chắc chắn có nơi nào đó tương tự.

Cư dân mạng tên Lôi Điện Pháp Vương ở trong nhà, lúc ấy cửa nhà của hắn đóng, ông già này đứng bên ngoài gõ cửa rồi đi vào nhà, sau đó đi tới cửa phòng, lại lần nữa gõ cửa, tiếp đó lại tiến vào.

Giờ phút này, con quỷ này xuất hiện ở ngoài hành lang, cũng đang gõ cửa, nhưng vẫn chưa tiến vào.

Tại sao ông già này vào nhà của cư dân mạng kia, nhưng không vào chỗ này?

Cùng một tình huống, cùng một sự tình, là cái gì dẫn đến khác biệt trong đó?

Là vì thiếu thời gian?

Như vậy thì lúc nào là thiếu?

Chẳng lẽ là thiếu thời gian gõ cửa?

Có lẽ đây là điểm mấu chốt.

Liều!

Dương Gian bỗng nhiên phồng lên can đảm hô to:

“Châu Chánh, là tiếng đập cửa!"

"Tiếng đập cửa?"

Châu Chánh khựng lại, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm học sinh đột nhiên ra tiếng, hỏi:

“Nói như thế nào?”

Dương Gian cố nén kinh hoàng, nói:

"Tuy rằng chỉ là suy đoán, nhưng ta cảm thấy thứ này thông qua phương thức gõ cửa để giết người, có lẽ ông già kia đang tính thời gian hoặc là cái gì khác, nhưng chắc chắn có liên quan đến gõ cửa, nếu như có thể ngăn lại thứ kia gõ cửa thì có lẽ hữu dụng . . . "

Gõ cửa giết người.

Nếu đúng vậy thì con quỷ này hơi bị đáng sợ.

“Tên này bắt đầu bày ra tiềm lực nhanh như vậy sao.”

Ánh mắt Phương Kính cực kỳ hằn học nhìn Dương Gian, siết chặt nắm tay nghĩ:

"Tuyệt không thể để hắn sống đi ra trường học này!”

Châu Chánh nghiêm túc thu về ánh mắt, hắn không có lựa chọn nào khác:

“Tin tưởng ngươi một lần.”

Nếu vẫn không hành động thì mọi người ở đây đều sẽ chết.

Châu Chánh lập tức nhích người, hắn như con thú hoang cuồng bạo xông ra ngoài, thân hình quái dị trên gầy dưới mập có sức bật mà người thường không theo kịp.

Bùm!

Một tiếng vang thật lớn, cửa phòng học bị Châu Chánh cứng rắn đụng mở, bao gồm ông già mặc áo dài màu đen, mặt xám tro, người đầy vết đốm xác chết đứng bên ngoài phòng học.

Ông già bị đụng, ngã xuống đất, nhưng không ai dám nâng dậy.

Thân hình của ông già bày ra tư thế quái dị, giống như một con rối cứng ngắc tùy ý đặt tay chân, không có sự dẻo dai và mềm mại của người sống nên có.

Quỷ không thể bị giết.

Châu Chánh tự mình viết ra câu này thì đương nhiên hắn sẽ không quên.

Dù ông già bị nghiền thành thịt nát, đốt thành tro vẫn như cũ sẽ không chết, ông già vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện với phương thức không thể tưởng tượng.

Chỉ có quỷ mới có thể đối phó với quỷ.

Châu Chánh cắn răng một cái, quay đầu kêu to: "Các ngươi xem đúng thời cơ, có cơ hội liền chạy đi, để ta bám giữ thứ này!"

Nói xong, bên dưới áo khoác rộng lớn của hắn, bụng phồng lên kỳ dị mấp máy vài cái.

Một bàn tay, nói chính xác hơn là đường nét một cái tay duỗi ra dưới lớp da bao bọc, bàn tay có màu xanh xám, móng sắc nhọn như muốn xé mở phần bụng từ bên trong thò ra.

Nhưng bụng bao bọc bàn tay kia cực kỳ có dẻo dai, cũng không có bị xé rách, hơn nữa khiến người hoảng sợ là, bàn tay này vươn dài hơn 2m.

Đây còn là tay người sao?

Bàn tay kỳ lạ màu xanh xám cứ như thế chộp lấy ông già dưới đất.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Vang tiếng đèn ống chớp tắt.

Chớp mắt, bóng tối bao phủ trong phòng học biến mất, ánh đèn sáng tỏ lại thắp sáng, tuy rằng vách tường vẫn như cũ loang lổ, mặt đất vẫn lún sụp, nhưng dường như tai nạn đã bị ngăn lại.

“Có tác dụng.” Châu Chánh thầm thở phào.

Nhưng sau đó Châu Chánh trợn to mắt, trên khuôn mặt gầy guộc cơ hồ da bọc xương bị nỗi hoảng sợ bao phủ.

Ông già ngã xuống đất giờ phút này chậm rãi đứng lên, con mắt màu xám hơi chuyển động, dường như nhìn về hướng Châu Chánh.

"Không thể nào, bị ta hạn chế mà vẫn di chuyển được?” Châu Chánh hoàn toàn thay đổi sắc mặt, lập tức quay đầu kêu to: “Đi, đi mau, thừa dịp Quỷ Vực còn chưa xuất hiện hãy rời khỏi đây! Ta ở lại bám giữ thứ này!”

Con quỷ này tuyệt đối không chỉ là cấp bậc nguy hiểm.

Châu Chánh thầm vã mồ hôi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK