Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Gian buông xuống điện thoại trong tay, vô cùng kiêng kỵ và sợ hãi nhìn mảnh rừng xanh hóa sau lưng.

Ông già này quả thực là khủng bố.

Dù tiếp xúc bao nhiêu lần, hễ nhìn từ xa đều khiến người sởn gai ốc, lòng sinh ra nỗi hoảng sợ.

“Chắc Phương Kính đã chết rồi?”

Mắt Dương Gian lấp lóe:

“Việc gấp bây giờ là đi ra Quỷ Vực, rời xa ông già này, nếu lại bị ông ta bắt được e rằng chết chắc, mặc kệ là nhóm Trương Vĩ, Vương San San hay bản thân ta thì kết quả đều như nhau.”

Thành người ngự quỷ thì sao chứ? Châu Chánh cũng vì dùng nhiều sức mạnh ác quỷ nên chết vào ác quỷ thức tỉnh đấy thôi.

Nguyên nhân Châu Chánh chết chắc chắn là bởi vì mức độ khủng bố của con quỷ già này khủng hơn Quỷ Nhi.

Quỷ Nhi không áp chế được ông già đó thì tự nhiên sẽ kéo người suy sụp.

Chốc lát sau.

Trương Vĩ trông thấy Dương Gian trở về, thở phào nhẹ nhõm:

“Dương Gian, ngươi chạy đi đâu vậy? Tìm được Phương Kính chưa? Trong trường học đầy rẫy quỷ ám, có mình ngươi quá to gan dám chạy lung tung, cặp cẳng của ta không dám nhích một ly đây.”

“Tuy ta gọi được vào máy của Phương Kính nhưng không nằm ngoài dự đoán, phỏng chừng hắn gặp quỷ rồi.”

Dương Gian nói:

"Hơn nữa ở bên kia ta nhìn thấy ông già lúc trước gõ cửa phòng học, không thể đến gần khu vực đó nữa, bây giờ việc gấp là rời khỏi nơi này, tiếp tục ở lại thì ta không biết sẽ có thêm bao nhiêu người chết trong chỗ này.”

Khi hắn nói đến đoạn sau, mấy người khác đều trầm mặc, trên mặt mang theo hoảng sợ và nghĩ mà run.

Đúng rồi.

Mới qua mấy tiếng, từ lúc phòng học có quỷ đến bây giờ, một đường chạy trốn, cả lớp hơn bốn mươi bạn học bao gồm thầy giáo, đến tận lúc này chỉ có bấy nhiêu người còn sống.

Những người khác tập thể mất tích rồi.

Mất tích trong trường học có quỷ, mọi người đều hiểu rõ điều này có ý vị như thế nào.

Đây không phải là nằm mơ, cũng không phải đóng phim, mà là sự kiện có quỷ chân thật, sẽ chết người.

“Dương Gian, cảm ơn ngươi mang chúng ta đi ra, không có ngươi thì chắc chắn chúng ta đã gặp bất trắc rồi.”

“Đúng thế, cảm ơn nhé, và cho xin lỗi chuyện lúc trước. Lúc Phương Kính đẩy ngươi vào nhà vệ sinh thì chúng ta không ngăn cản, về sau chúng ta mới biết Phương Kính là một ác ma, dọc đường đi hắn bỏ lại Triệu Cường, bỏ lại Vương Cương, ngay cả bạn học nữ cũng bị hắn bỏ lại để cắt đuôi.”

“Cái tên đó là đồ súc sinh!”

Mấy học sinh ở sau lưng lục tục lên tiếng, bọn họ chửi rủa Phương Kính, tỏ vẻ xin lỗi Dương Gian.

Bốn người, đây là bạn học đi cùng Phương Kính đã được Dương Gian dẫn ra khỏi chỗ cây xanh hóa.

Hắn cảm thấy Phương Kính đáng chết, mấy người khác thì không đến mức đó, nếu đã gặp thì thuận tay mang họ đi ra cũng không mất công gì, dù gì là bạn cùng lớp, không cần thiết quá mức máu lạnh.

“Bây giờ nói lời cảm ơn thì hơi sớm, các ngươi đều nhìn thấy, chúng ta còn ở trong trường học này, vẫn còn trong phạm vi Quỷ Vực, có thể sống ra ngoài được hay không còn là dấu chấm hỏi.” Dương Gian lắc đầu nói.

"Tuy rằng hiện tại các ngươi đều rất mệt, nhưng chưa phải lúc nghỉ ngơi, tuy ta không hiểu rõ nhiều về Quỷ Vực nhưng vẫn nên thử xem sao, đi theo ta, thử coi có thể ra khỏi trường học được không.”

Bây giờ Dương Gian đã thành trụ cột tinh thần của đám người này, hắn nói xong, mấy người ngồi dưới đất nghỉ ngơi lập tức đứng lên.

Tâm trạng của Trương Vĩ hơi bức bối nói:

“Một, hai, ba, bốn . . . một lớp bốn mươi mấy người mà bây giờ chỉ còn mười ba người, xác suất sinh tồn mới được 30%, trời biết kế tiếp còn có ai chết hay không, nếu biết trước như vậy thì hôm nay ta nên xin phép nghỉ, đi học làm quái gì! Người ta đi học là bỏ tiền ra, chúng ta đi học là bỏ mạng.”

Những người khác liếc qua Trương Vĩ rồi cúi đầu không nói lời nào, cảm xúc ủ rũ, trạng thái cực kỳ kém.

Nếu vẫn không thấy hy vọng sống sót, Dương Gian tin tưởng bọn họ sắp chạm tới ngưỡng tinh thần tan vỡ, bởi vì hắn nhìn thấy đã có nữ sinh sắc mặt tái nhợt, bắt đầu lảm nhảm tự nói chuyện một mình.

“Xuất phát!”

Hiện giờ Dương Gian không rảnh lo vấn đề có đứt dây thần kinh hay không, thứ nên lo là có thể sống ra khỏi đây được không.

Có hắn dẫn đường, mọi người không lo bị lạc đường, hơn nữa một đường đi tới đúng là dường như dần rời xa Quỷ Vực.

Bóng tối bốn phía không dày đặc, tuy rằng sắc trời vẫn mờ tối nhưng có thể xem rõ mặt đường, nhìn rõ kiến trúc xung quanh.

Chốc lát sau.

Mọi người đi tới cửa trường học.

Chốt trực bảo vệ không có một người nào.

Trên đường xe chạy thì im ắng, yên lặng đáng sợ.

Đèn đường không sáng, xung quanh cũng không có bất cứ một chiếc xe nào qua lại.

Bốn phía trông rất kỳ dị, trừ âm thanh phát ra từ bọn họ ra không có tiếng động khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK