Lắng nghe tiếng bước chân đi tới từ phía ngoài nhà vệ sinh.
Dương Gian bụm miệng Giang Diễm lại, tắt đèn pin đi, khẽ suỵt một tiếng, để nàng không phát ra bất cứ động tĩnh nào.
Cái cô Giang Diễm này so với đám học sinh trong trường xem ra thông minh hơn nhiều, chớp mắt đã phản ứng lại ngay, còn sợ Dương Gian bụm không đủ chặt hay sao ấy, tự mình lại bịt thêm phát nữa, không những không phát ra bất cứ âm thanh nào, ngay cả hít thở cũng bị chặn lại luôn.
Mà đèn pin vừa tắt, cả khu WC liền rơi vào bóng tối, bốn bề xung quanh yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ.
Nhưng trong bóng tối tiếng bước chân đi vào đó lại hết sức rõ ràng.
Không nghi ngờ gì nữa, một người đang từ từ chậm rãi đi vào trong WC.
Người đó không bật đèn pin lên, cũng không dùng điện thoại để chiếu sáng, lại càng không mở miệng nói chuyện, rất tự nhiên giống như một người bình thường đi vệ sinh vậy.
Dương Gian có thể cảm nhận được sự tồn tại của người đó ngoài kia.
Giang Diễm cũng cảm nhận được rồi, nàng mở to mắt, lộ ra vẻ khiếp sợ.
“Bước chân dừng lại rồi sao?”
Tiếp đó, thần sắc Dương Gian khẽ động một cái, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài biến mất, giống như người bước vào đó đang dừng lại.
So sánh tiếng bước chân gần xa hắn đại khái có thể phán đoán được, người đó hẳn là đang đứng bên cạnh gian đầu tiên của nhà vệ sinh.
“Hắn muốn làm gì đây? Không phải thật sự muốn đi vệ sinh chứ? Hay là ra ngoài xem thử nhỉ....” Dương Gian đang thầm cân nhắc trong lòng.
Có điều suy nghĩ kỹ một chút vẫn là không làm như vậy.
Bởi vì một khi đụng độ với quỷ Dương Gian sẽ không còn cách nào khác mà phải dùng đến sức mạnh của ác quỷ để tự bảo vệ, cứ như vậy chẳng khác nào lãng phí mất một lần cơ hội.
Không đáng chút nào.
Nhưng chính tại lúc này.
“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn đột nhiên vang vọng trong nhà vệ sinh.
Phảng phất như âm thanh của tiếng cửa vỡ nát vang lên.
Cánh cửa gian đầu tiên của nhà vệ sinh dường như bị một người nào đó dùng chân đạp thật mạnh.
“Hức hức~!”
Giang Diễm bị dọa đến toàn thân run rẩy, nếu không phải bản thân liều mạng bịt chặt miệng lại sợ là dọa đến khóc thét lên rồi.
Cùng với tiếng vang thật lớn này lắng xuống, người đó lại bắt đầu di chuyển rồi, tiếng bước chân lại vang vọng trong nhà vệ sinh.
Chưa được mấy bước, người đó dường như lại dừng lại trước cửa gian nhà vệ sinh thứ hai.
“Rầm ~!”
Lại truyền đến tiếng cửa bị nứt vỡ, gian thứ hai của nhà vệ sinh lại bị cái thứ ngoài kia dùng sức mạnh phá tung ra, mơ hồ còn nghe thấy két nước bị đập nát, vọng đến âm thanh của nước phun từ trong ống ra.
Mọi thứ lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Nhưng sau đó tiếng bước chân lại tiếp tục truyền đến.
Người bên ngoài đó lại bước đến trước cửa gian nhà vệ sinh thứ ba.
“Hức, hức hức.”
Giang Diễm bị dọa sợ đến cả người run cầm cập, nàng nắm chặt mắt lại, trong lòng đã bị nỗi khiếp sợ bao phủ.
Giang Diễm có thể cảm nhận được, ngoài kia tuyệt đối không phải người, chắc chắn là con quỷ đó.
Nhà vệ sinh chỉ có năm gian, rất nhanh con quỷ đó sẽ tìm thấy mình.
Tới lúc đó bản thân cầm chắc cái chết.
“Cái thứ đó không phải ngắm vào mình rồi chứ?”
Dương Gian cũng cảm nhận được người ngoài kia đang từ từ áp sát, không ngừng mở ra từng gian một tìm kiếm người có khả năng ẩn nấp bên trong.
“Rầm ~!”
Lại một tiếng vang lớn nữa, cánh cửa gian nhà vệ sinh thứ tư đã bị mở tung rồi.
“Thật sự hết cách, nếu cái thứ đó không tìm người khác lại cứ chăm chăm vào mình, vậy chỉ đành liều mạng với hắn vậy.”
Dương Gian hít một hơi thật sâu, cũng không bịt miệng Giang Diễm lại nữa, hắn quay người đi nhìn chăm chăm vào cánh cửa này.
Chỉ cần cánh cửa mở ra, Dương Gian nếu nhìn thấy quỷ, sẽ không hề do dự mà sử dụng quỷ vực.
Giang Diễm cảm nhận được Dương Gian đã đứng lên, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu vội vàng đứng lên theo, ôm chặt Dương Gian từ phía sau, không chịu buông tay.
“Ngươi, ngươi... dẫn theo ta cùng chạy trốn, ta không muốn chết, cầu xin ngươi đấy, điều kiện gì ta đều có thể đồng ý với ngươi, chỉ cần rời khỏi nơi này, ta có thể làm bạn gái của ngươi, ngủ với ngươi...”
Giang Diễm mang theo tiếng khóc nức nở cùng cầu xin, chỉ lo Dương Gian chạy mất bỏ lại một mình nàng ở lại.
“Đừng làm ồn.”
Dương Gian thấp giọng khẽ quát.
“Ừm ~!”
Giang Diễm rất nghe lời, lúc này liền cắn chặt môi lại, không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, chỉ là cơ thể vì quá hoảng sợ nên không tự chủ được mà run rẩy.
Ngay lúc này Dương Gian không thể không bội phục cô gái này, cảm giác của Giang Diễm hết sức nhạy bén, dường như biết được mình có năng lực bảo vệ nàng ta, cho nên giống như túm được cái phao cứu sinh cuối cùng vậy, không chịu buông tay, lời gì, điều kiện gì cũng chịu nói ra hết.
Nhưng giờ Dương Gian chẳng có tâm tư mà để ý đến nàng.
Ngay lúc này sắc mặt Dương Gian nặng nề, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất vọng lại từ bên ngoài.
“Tới rồi ~!”
Đột nhiên, hắn cảm nhận được.
Con quỷ đó đến gần rồi.
Ngay phía ngoài gian nhà vệ sinh này, giữa hai bên chỉ cách nhau một lớp cửa gỗ, khoảng cách chắc không đến hai mét.
Có thể nói gần trong gang tấc.
Một mùi xác thối nhàn nhạt phất phơ bay vào, cái mùi này giống hệt với cái mùi hắn ngửi được lúc mới đến trung tâm thương mại hai ngày trước.
Không quá dữ dội, như có như không.
“Rầm!”
Bỗng nhiên.