Không gian vẹo lại vừa lúc rơi đúng vào người nàng. Vương Duyệt hét lên như điên dại, điên cuồng hất thứ trên người mình ra, nhưng lúc này nàng mới nhận ra rằng bàn tay đáng sợ đang nắm lấy nàng lại thò ra từ bức tranh sơn dầu. Nhưng bây giờ nàng không quan tâm được gì nữa, cô ấy chỉ biết la hét và vùng vẫy theo bản năng. Thảm thiết và tuyệt vọng. Tôn Vu Giai ở cửa ký túc xá sợ tới mức không nhúc nhích được, chỉ bất lực dương mắt nhìn cảnh này...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.