“Ngươi vào trước đi?” Dương Gian nhìn vào Nghiêm Lực nói.
“Không, không, không, cảnh sát hình sự đại ca, vẫn là ngươi vào trước thì hơn.”
“Ta mới có mười tám tuổi, còn nhỏ lắm, ta phải gọi ngươi là đại ca mới đúng, hơn nữa giờ nhiều nhất ta cũng chỉ được xem là nhân viên thời vụ thôi, còn chưa gánh nổi cái danh xưng cảnh sát hình sự đó, cho nên vẫn là ngươi vào trước đi.”
“Năng lực của ngươi rất mạnh, ta đi theo ngươi là được rồi, ngươi dẫn đầu ta theo sau nghe ngươi chỉ huy.”
“Ngươi khiêm tốn rồi, ngươi trở thành người ngự quỷ lâu hơn ta, ngươi là tiền bối, ta còn có rất nhiều chỗ thiếu sót cần phải học hỏi ngươi đấy.”
Hai người Dương Gian và Nghiêm Lực đứng trước cửa hàng quần áo mà nhường nhịn lẫn nhau.
Cánh cửa kính trước mắt đã tự động mở ra rồi, bên trong là một vùng u ám, vô hình lộ ra một loại ngột ngạt khác thường.
Đặc biệt là trong tình huống bản thân mình biết rõ trong đó có quỷ thì trong lòng lại càng thêm bất an.
Tuy nói rằng là liên thủ hợp tác để bắt quỷ.
Nhưng đến trước mắt, không ai có đủ dũng khí để xung phong vào trước cả.
Bởi vì một sai lầm này có thể dẫn đến chết người.
Trở thành người ngự quỷ chỉ là có được để đối phó với ác quỷ mà thôi, nhưng lại không đồng nghĩa với việc ngươi có thể ngang ngược tùy ý, không có chút kiêng nể gì trước mặt quỷ.
Sau khi hai người khiêm tốn nhường nhịn nhau một lúc, không ai chịu vào trước cả.
Cuối cùng Dương Gian đưa ra đề nghị: “Nếu như cả hai ta đều không chắc chắn, hay là chuồn thôi?”
“……..” Nghiêm Lực lại một phen cạn lời.
“Ngươi bỏ qua con quỷ lần này, lần sau có thể sẽ gặp phải một con quỷ khác còn ghê gớm hơn, đến lúc đó lại muốn bắt nó thì không dễ dàng như vậy nữa đâu.”
Dương Gian sờ sờ mu bàn tay rồi nói: “Nói vậy cũng đúng, cấp bậc của con quỷ này chính xác không cao lắm, nếu không mấy ngày này cũng không thể chỉ giết có mấy người này, nếu đã như vậy chúng ta cũng đừng đùn đẩy nữa, cũng nhau vào đi.”
“Được, cùng nhau vào trong.” Nghiêm Lực gật gật đầu.
Hắn không muốn từ bỏ cơ hội này, tình huống của Nghiêm Lực còn nghiêm trọng hơn Dương Gian nhiều, cách thời gian thức tỉnh càng ngày càng ngắn rồi, cho nên hắn muốn liều mạng một lần.
“Bắt đầu đi.”
Dương Gian hít một hơi thật sâu, nhìn vào cánh cửa kín đã mở toang kia, cẩn thận dè dặt từng chút một bước vào.
Nghiêm Lực đi cùng hắn, sắc mặt căng cứng, đã chuẩn bị sẵn có thể sử dụng sức mạnh của ác quỷ bất cứ lúc nào.
Cửa hàng quần áo cũng không được xem là lớn, nhìn bằng mắt cũng thấy chỉ khoảng hơn một trăm mét vuông, bởi vì bên trong chất đầy ma nơ canh, còn có cả hàng hóa khác nên nhìn có vẻ hơi lộn xộn, chật chội.
“Con quỷ đó đang ở trong cơ thể của ma nơ canh, lúc nãy ngươi cũng đã xem ảnh rồi, tìm được nó, chúng ta cùng nhau đối phó.” Dương Gian hạ thấp giọng xuống nói.
Hắn bật đèn pin lên, sau đó đặt nó lên một quầy hàng trước cửa.
Ánh sáng đèn pin chiếu thẳng vào trong cửa hàng quần áo, vừa hay soi sáng cả cửa hàng.
“Ta nhớ con ma nơ canh đó rồi, cái thứ đó rất đặc biệt, không nhầm lẫn được đâu.” Nghiêm Lực nói.
Dương Gian không nói gì, chỉ từ từ đi vào bên trong cửa tiệm, hắn đang đánh giá bốn phía xung quanh.
Không hề có chút động tĩnh nào.
Cũng không có chỗ nào kỳ quái cả.
Cũng giống như một cửa tiệm bình thường tạm thời ngừng kinh doanh mà thôi.
Chỉ là …… một mùi xác chết lượn lờ đang dần dần lan ra.
“Két….” Một âm thanh rất khẽ vang lên.
Cánh cửa kính mà trước đó đã mở ra giờ đang từ từ đóng lại, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng trong hoàn cảnh hết sức yên tĩnh thế này lại hiện ra hết sức rõ ràng.
Dương Gian và Nghiêm Lực ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn.
Không có gì cả.
Cũng giống hệt như trước đó, cánh cửa giống như tự mình đóng lại vậy.
“Không có gì cả.” Nghiêm Lực thận trọng nói.
“Ta biết, nhưng trong tình huống như thế này ta có thể khẳng định, có quỷ đó, chính là ở trong này.” Dương Gian nói.
Những chỗ khác đều bình thường, chỉ có cửa hàng quần áo này hắn cảm giác được rất bất thường, lại cộng thêm Giang Diễm lục tìm video giám sát ở phòng camera, đã chứng thực sự kiện linh dị đầu tiên của trung tâm thương mại xảy ra ngay tại đây.
“Cửa đã đóng rồi, không sao chứ?” Nghiêm Lực hỏi.
“Cũng không có ý định chạy, đóng thì đóng thôi, hơn nữa dù cho có muốn chạy trốn cũng ta cũng không định chạy ra bằng cửa chính.” Dương Gian nói.
“Đợi chút đã, ngươi nghe xem, là âm thanh gì vậy?”
Thần sắc của Nghiêm Lực trở nên nghiêm túc.
Bên trong cửa hàng quần áo lại vang lên từng âm thanh rất khẽ mà lại cổ quái, giống như phát ra từ vật gì đó đang chuyển động, đang ma sát.
“Dương Gian, ngươi xem những con ma nơ canh này …….” Đột nhiên, Nghiêm Lực kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Không cần nói thì Dương Gian cũng đã chú ý đến rồi.
Những con ma nơ canh được sắp xếp tùy tiện trong cửa hàng quần áo lúc này lại đang từ từ chuyển động cái đầu.
Không chỉ có một con, mà tất cả ma nơ canh trong cửa tiệm này đều bắt đầu chuyển động cái đầu của mình cùng một lúc, gương mặt của chúng quay về phía Dương Gian và Nghiêm Lực một cách máy móc, trong con mắt giả đó lộ ra ánh mắt kỳ dị, giống như tiết lộ một tin tức đáng sợ.
Ta đã nhắm trúng các ngươi rồi!
“Không được quay lưng về phía bọn chúng.” Dương Gian nói: “Cẩn thận bị ngắt cái đầu xuống đấy.”
Dương Gian nhìn thấy một canh ma nơ canh không có hai chân đang nằm trên đất, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào hắn, hai cánh tay đột nhiên cử động, lại giơ về phía hắn.
Những con ma nơ canh khác cũng có khuynh hướng hoạt động, động tác trên cơ thể gần như ngày càng nhiều.
Giống như là ……. Quỷ đang thức tỉnh vậy.
Nhưng cùng với việc Dương Gian và Nghiêm Lực nhanh chóng điều chỉnh vị trí, không quay lưng vào bất cứ con ma nơ canh nào, rất nhanh, những lộn xộn do bọn ma nơ canh gây ra mới từ từ lắng xuống.
“Con quỷ đó lại có thể khống chế cả những con ma nơ canh này sao?” Nghiêm Lực hơi kinh hãi, có chút căng thẳng nói.