Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đcm, một chiếc xe taxi mà chạy nhanh như vậy, vội vàng đi đầu thai à, còn dám vượt qua xe của ông đây, tôn nghiêm của một chiếc siêu xe thể thao giá mười triệu vứt đi đâu rồi?” Rich kid vứt chiếc điện thoại trong tay xuống, vừa chuyển số đã trực tiếp đạp chân nhấn ga.

“Ầm ầm ầm…”

Sau tiếng gầm rú như nổ tung của ống xả chiếc xe hơi thể thao, tốc độ xe tăng vọt trong chốc lát, trực tiếp đuổi theo chiếc xe taxi.

Chiếc xe taxi mà Dương Gian đang điều khiển bây giờ đã không được coi như một chiếc xe taxi nữa, hắn đã dùng Quỷ Vực bao trùm lấy toàn bộ chiếc xe, bóp méo toàn bộ hiện thực của khu vực này.

Chiếc xe này cũng đã được coi như một chiếc xe quỷ rồi.

Mà Dương Gian chính là con quỷ trong xe đó.

Nhưng mà rich kid đang lái chiếc siêu xe thể thao bị kích thích trước đó giờ đang đuổi lên.

“Bíp bíp.” Chiếc siêu xe thể thao ấn còi một phát.

Dương Gian quay đầu nhìn một cái.

Rich kid đó kéo cửa xe xuống, giơ một ngón tay thối lên.

Dương Gian nhìn hắn, thò cả hai bàn tay ra ngoài đồng loạt giơ hai ngón tay thối lên đáp lễ.

“Mẹ kiếp, ngông nghênh đến thế à.” Rich kid lần này bị chọc giận rồi, cũng buông vô lăng ra, giơ cả hai ngón tay thối lên.

Dương Gian nhìn hắn với vẻ mặt không có chút biểu cảm nào, tiếp tục giơ ngón tay thối lên, mà không thèm nhìn đường phía trước.

“Có khí phách.” Rich kid liếc mắt về phía trước một cái.

Đúng lúc gặp được đèn xanh, phía trước lại chẳng có chiếc xe nào, hắn nghiến răng một cái, cũng giơ hai ngón tay thối lên đọ sức với Dương Gian.

Tới đi, xem ai sợ ai nào.

Nói rồi đó, ai bỏ tay xuống trước là dừng bút*.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ngón tay thối chĩa vào nhau, cả hai đều không nói câu nào cả.

Ba giây, rich kid toàn thân đã bắt đầu căng thẳng, chuẩn bị đạp phanh xe bất cứ lúc nào.

Bốn giây, rich kid đã bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Năm giây... Rich kid len lét liếc nhìn phía trước một cái, cho xe đi chậm lại.

Nhưng từ đầu đến cuối, Dương Gian đều nhìn chằm chằm vào hắn, hai ngón tay thối không hề nhúc nhích, chỉ có bàn chân vẫn đạp mạnh vào chân ga, không hề có ý giảm tốc độ, còn về con đường phía trước thế nào, tự nhiên đã có con mắt thứ hai canh chừng cho hắn.

Sáu giây, Dương Gian đột nhiên cử động rồi, ngón tay hắn chỉ chỉ tên rich kid này, lại chỉ về phía trước.

“Ôi diss.”

Rich kid liếc nhìn một cái, lại thấy đuôi xe một chiếc xe bán tải phía trước đang sáng lên đèn đỏ, sợ hãi vội vàng phanh xe giảm tốc độ, sau đó đánh tay lái.

Tiếng phanh xe kin kít vang vọng trên cả con đường.

Chiếc siêu xe này xoay đủ hai vòng trên đường, sau đó đâm vào dải phân cách cây xanh bên cạnh mới chịu dừng lại.

“Mẹ nó chứ, thằng điên này lái xe không thiết sống nữa sao.” Rich kid kinh hồn bạt vía mà bước xuống xe.

Hắn liếc nhìn một cái, đồng tử bỗng nhiên co rút lại.

Lại nhìn thấy chiếc xe taxi tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt đó lao vào một cột đèn đỏ trước mặt, không biết dùng cách gì lại xuyên qua bảy tám chiếc xe phía trước nữa, cuối cùng biến mất tại góc cuối con đường.

Tốc độ của chiếc xe này ít nhất cũng phải đến một trăm tám mươi đấy nhỉ.

“Không, tên này không phải kẻ điên, là một cao thủ.”

Rich kid châm một điếu thuốc rồi hít sâu một hơi, ánh mắt lộ ra vẻ sùng bái.

Bỏ tay khỏi vô lăng, không cần nhìn phía trước, chân đạp ga lao đi như vũ bão, xem ra không chỉ có mỗi kỹ năng lái xe đỉnh cao, quan trọng nhất vẫn là dũng khí và lòng can đảm.

Hắn chưa từng gặp người nào có ánh mắt bình tĩnh đến như vậy.

Giống như núi Thái Sơn có sụp đổ trước mắt cũng không đổi sắc mặt.

Cha mình nói không sai chút nào, thì ra trên thế giới này thật sự tồn tại loại người này.

Sau một màn đọ sức về kỹ năng lái xe, rich kid này đã bắt đầu nảy sinh lòng ngưỡng mộ đối với Dương Gian, nếu như lần sau gặp lại nhất định phải thỉnh giáo, thỉnh giáo hắn.

“Người đó ta không quen biết hắn, hắn đang yên đang lành tự dưng lại chĩa ngón tay thối vào ta làm gì... Thôi kệ, không quan tâm nữa, cứu người kiếm tiền quan trọng hơn.”

Dương Gian giữ chặt vô lăng, chân mày cau lại.

Có câu nói rằng đường thẳng giữa hai điểm là ngắn nhất.

Dương Gian cả đoạn đường đi xuyên qua dòng xe cộ, xuyên qua dải phân cách cây xanh, xuyên qua các căn nhà, cuối cùng kịp đến trước cửa khu dân cư chỉ trong một phút.

Xe vừa dừng lại.

Ông anh tài xế trên xe đã ba chân bốn cẳng lao ra khỏi xe, sau đó ộc một tiếng, nôn thốc nôn tháo ra bên cạnh.

Trong mắt hắn toàn là sự sợ hãi.

Miệng thì không ngừng lẩm bẩm, cái gì mà tên này sao lại đáng sợ như vậy, tay nghề lái xe hai mươi năm qua của ta không ngờ lại non kém như thế, rồi cả nếu cho ta thêm một khoảng thời gian nữa nhất định sẽ bay lên cao sánh vai cùng mặt trời.

Tuy nhiên Dương Gian sau khi xuống xe, cơ thể vẫn cứ tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt như cũ, hắn nhìn ông anh tài xế này một cái.

Trước đó cái khung cảnh kỳ dị đi xuyên qua tất cả Dương Gian không hề để tên tài xế này nhìn thấy, trong mắt tài xế này hắn chẳng qua chỉ đang đua xe một cách bình thường mà thôi.

Khiến cho người khác sinh ra ảo giác là năng lực cơ bản nhất của Quỷ Vực.

Có điều sau khi Quỷ Vực mở ra thì giới hạn sử dụng chỉ có năm phút mà thôi.

Năm phút sau con quỷ đó trong cơ thể sẽ bị kích thích mà thức tỉnh thêm một phần.

Cho nên nếu đã sử dụng Quỷ Vực thì không thể lãng phí bất cứ cơ hội nào.

Lúc này Dương Gian gọi điện thoại cho Vương Bân: “Alo, là chú Vương phải không? Nhà của ông ở lầu nào, tầng nào đấy? Ta sẽ qua đó ngay.”

Hi vọng người vẫn chưa chết, nếu người đã chết rồi, Dương Gian chỉ còn cách báo cảnh sát đến nhặt xác mà thôi.

*Từ đồng âm với đồ ngốc (shǎ bī): một cách mắng người rất văn vở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK