Châu Đăng lập tức phản bác: “Cái này sao có thể gọi là trộm chứ, ta là quang minh chính đại từ trong tay kẻ địch cướp đi vũ khí của hắn, vừa rồi hắn vẫn luôn phòng bị, ta cũng không có ném đá giấu tay.” “Tên đáng chết!” Nhiếp Anh Bình lúc này nổi điên, hận không thể chém tên Châu Đăng này nghìn đao. Mất đi vũ khí linh dị này, hắn ngay cả vốn liếng liều mạng cũng chẳng có, lúc này vừa định di chuyển, giây sau hắn liền thấy ánh lửa vô cùng vô...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.