Mục lục
Khủng Bố Sống Lại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Châu Chánh đau đớn giãy giụa vẫn không quên hét một câu:

“Đúng rồi, cẩn thận học sinh tên Phương Kính trong lớp của ngươi! Lúc nãy ta gặp hắn, hắn rất kỳ lạ, không bình thường, không giống như con người lắm, nhưng ta không thể khẳng định, ngươi tốt nhất cách xa người này một chút. Ta đã báo cáo việc liên quan tới hắn, sau này sẽ có người điều tra, ngươi cũng đừng tin tưởng vào hắn. Hắn nói mấy lời bậy bạ như tương lai gì đó, căn bản không thể nào có người từ tương lai trở về hiện tại, sở nghiên cứu đã từng thực nghiệm điều này.”

"Cái gì?"

Dương Gian nghe vậy sửng sốt quay đầu nhìn một cái.

"A!!"

Dương Gian vừa quay đầu thì nghe một tiếng hét thảm vang lên, hắn nhìn thấy bụng của Châu Chánh bị mạnh mẽ xé mở, một cánh tay trẻ sơ sinh màu xanh đen thò ra, miệng lỗ hổng càng lúc càng lớn, Quỷ Nhi ở bên trong thò đầu ra, bộ dạng như em bé mới sinh tò mò nhìn quanh quất.

Chỉ có trong con mắt đen ngòm kia lóe tia kỳ dị và tà tính.

Đi!

Dương Gian thầm giật mình, vội vàng xoay người chạy.

“Oe kéc kéc!”

Dương Gian mới đi xuống cầu thang, trên hành lang phía sau quanh quẩn tiếng hú rợn người của con quỷ sơ sinh kia, giống như tuyên bố cho thế giới này biết nó đã xuất hiện.

Quỷ Nhi chậm rãi từ trên người Châu Chánh bò ra, cái bụng nhô cao của hắn như bong bóng bị xì hơi nhanh chóng teo tóp lại.

Không có máu chảy ra, thậm chí không thấy nội tạng, chỉ có một ít da thịt đen thui.

Đúng như lúc trước Châu Chánh đã nói, nội tạng của hắn đã sớm bị Quỷ Nhi này gặm sạch.

“Cha, mẹ, xin . . . xin lỗi.”

Con ngươi của Châu Chánh dần mất đi thần thái, vụt tắt tia sáng, hắn ngẹo đầu qua một bên, sức sống biến mất, nhưng ánh mắt thẳng tắp nhìn Quỷ Nhi chậm rãi bò theo phương hướng Dương Gian rời đi.

Tầng thứ tư, tầng thứ ba . . .

“May quá, không bị lạc!”

Dương Gian đang chạy dọc theo thang lầu, trong lòng hắn tuôn ra mấy phần vui sướng bất ngờ.

Bởi vì hắn phát hiện trong cầu thang không còn bị bóng tối bao phủ, tuy rằng mờ tối nhưng thấy rõ mọi thứ, cũng không xuất hiện tình huống quỷ đánh tường như lúc trước.

Không có bóng tối, không có lạc đường, nếu mọi thứ đều là tình huống bình thường thì chỉ cần vài phút là đủ chạy ra trường học.

Khi Dương Gian xuống tầng hai thì nhìn thấy mấy bạn học Trương Vĩ, Miêu Tiểu Thiện ở trên hành lang vẻ mặt kinh khủng đi tới đi lui, trong tay bọn họ cầm di động, soi đèn pin đi từ đầu hành lang bên này sang đầu bên kia, đi một vòng rồi trở về chỗ cũ.

Đi tới đi lui mấy lần, giống như bị cảnh ảo nào đó che mắt, vĩnh viễn không ra ngoài được.

"Không, không đúng, không phải Quỷ Vực biến mất, cũng không phải bóng tối rút đi, mà là ta có thể xem thấu tất cả điều này . . . " Dương Gian thay đổi sắc mặt, hắn nhìn con mắt màu đỏ trên mu bàn tay.

Chẳng lẽ đây là năng lực của người ngự quỷ?

Nếu vậy thì . . . con mắt này cũng là . . . một con quỷ.

Dương Gian nhớ lại lời Châu Chánh đã nói, Quỷ Nhi ở trong bụng của hắn ban đầu chỉ to cỡ móng tay cái, về sau mới lớn lên to như vậy.

Nếu đúng thế thì về sau mắt quỷ này sẽ biến thành bộ dạng gì đây?

Cũng sẽ biến thành một con ác quỷ cắn nuốt hắn sao?

Nhớ lại tình huống lúc trước của Châu Chánh, sống lưng Dương Gian lạnh lẽo, có chút không rét mà run, hãi hùng nhìn con mắt trên mu bàn tay này.

Niềm vui nhìn thấu Quỷ Vực nháy mắt biến mất sạch sẽ.

“Dù sẽ bị con mắt này giết chết thì đó là chuyện về sau nên lo, việc gấp bây giờ là rời khỏi đây!”

Dương Gian cắn răng không cho chính mình nghĩ ngợi lung tung, tiếp đó bước nhanh đi hướng nhóm người Trương Vĩ.

Nhưng ở trong mắt nhóm người Trương Vĩ thì bốn phía chỉ có bóng tối.

Đèn pin trên điện thoại di động chỉ có thể chiếu sáng phạm vi 1m, xa hơn thì không thấy rõ.

Bạn cùng lớp Miêu Tiểu Thiện ở một bên căng thẳng nói:

“Trương Vĩ, chúng ta đã đi nửa giờ mà vẫn không ra ngoài được, có khi nào cả đời đều bị nhốt ở đây không?”

Một học sinh khác ở gần đó cẩn thận dè dặt nói:

“Châu Chánh kia nói nơi này là Quỷ Vực, các ngươi biết Quỷ Vực là gì không? Có khi nào thật sự có quỷ không? Chuyện phát sinh trong lớp học vừa rồi có khi nào là sự kiện linh dị? Nếu thật sự có quỷ thì chúng ta có lẽ thật sự không ra ngoài được.”

Vẻ mặt Trương Vĩ nghiêm túc nói:

“Mọi người yên tâm, sao có thể suốt đời không thể ra ngoài được, tuyệt đối không thể nào. Các ngươi cứ tin ta đi, qua vài ngày là chúng ta sẽ chết đói ở đây luôn, chẳng cần chờ cả đời đâu.”

" . . . "

Lúc này rồi mà còn nói mát hả cha nội!

Đột nhiên!

Cộp cộp cộp!

Một chuỗi tiếng bước chân từ trong bóng tối truyền đến.

"Ai . . . ai ở đằng trước?"

Trương Vĩ bỗng chốc căng thẳng, mấy người khác cũng thần hồn nát thần tính, sợ run cầm cập.

“Đừng căng thẳng, là ta, Dương Gian."

Trong bóng tối truyền đến giọng của Dương Gian.

Trương Vĩ nói:

“Đứng lại! Ngươi đừng . . . ngươi đừng tới đây, ngươi nói ngươi là Dương Gian, ngươi có thể chứng minh không? Lỡ như ngươi là ma biến ra thì sao?”

Dương Gian nói:

“Trương Vĩ, đã lúc nào rồi, bớt nhây đi được không? Nơi này rất nguy hiểm, ta có thể mang các ngươi ra ngoài, đi theo thì các ngươi sẽ không lạc đường.”

Dương Gian tới nơi này là cố ý cứu nhóm người Trương Vĩ, nếu chính mình không cứu thì những người này ở đây chết chắc, tuy rằng hắn và Phương Kính có thù, nhưng bọn họ vô tội.

Ngoài ra trong Quỷ Vực xuất hiện hai con ác quỷ, mức độ khủng bố khó mà tưởng tượng.

Trương Vĩ hỏi:

"Đợi đã, nếu ngươi thật là Dương Gian thì ta hỏi ngươi, tên tiếng Anh của ta gọi là gì? Chỉ được trả lời một lần, trả lời sai thì ngươi không phải con người!”

Dương Gian trả lời:

"Waldgill • nước Anh . . . "

Trương Vĩ thở phào nhẹ nhõm:

"Xem ra thật sự là ngươi, không phải ma, làm ta sợ hết hồn, may mắn ta học được cách so ám hiệu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK