"Ngươi quả nhiên có vấn đề, tên tiếng Anh của Triệu Lỗi là: Vassabi, mọi người cách hắn xa một chút!”
Trương Vĩ vội thụt lùi lại mấy bước, chuẩn bị tùy thời co giò bỏ chạy.
Dương Gian lại hỏi:
“Khoan đã, vừa rồi ngươi nói cái gì ta không có nghe rõ, có thể lặp lại lần nữa tên tiếng Anh của Triệu Lỗi không?”
Trương Vĩ lạnh lùng cười:
"Ha ha, không biết chứ gì, tên tiếng Anh của Triệu Lỗi là Vassabi."
“Va cái gì?”
"Vassabi."
Dương Gian gật gù nói:
“Ngươi còn biết mình là dừng bút* hả, xem ra còn chưa ngốc đến mức hết thuốc chữa.”
(*)Dương Gian đang chơi chữ, Vassabi – phiên âm Hán là Ốc sĩ sa bích. Dừng bút – âm Hán là sát bút, vừa có nghĩa là đoạn kết của câu văn chương, vừa là kiểu mắng người ‘tên ngốc’ theo cách văn nghệ.
" . . . " Trương Vĩ.
Vương San San, Miêu Tiểu Thiện và mấy người khác đều nhìn Trương Vĩ bằng ánh mắt trìu mến dành cho kẻ thiểu năng.
Mới rồi Trương Vĩ đấu trí đấu dũng với không khí y hệt như bị thiểu năng trí tuệ, so với Dương Gian thì khác biệt như Sắt và Thách Đấu*, dù sao bọn họ có thể sống tiếp toàn dựa vào Dương Gian dẫn đường và cắt đuôi.
(*) Cấp bậc trong LOL (game Liên Minh Huyền Thoại)
Trương Vĩ gắng hết sức phản bác lại:
“Mợ nó, ta không phải thiểu năng!”
Có bạn học xoe tròn mắt, vô cùng ngạc nhiên nói:
“Hắn xem hiểu ánh mắt của ta kìa!”
"Ta . . . " Trương Vĩ muốn òa khóc.
Nhưng bây giờ không phải lúc nghỉ ngơi.
Dương Gian nói:
“Di động của ta hết pin rồi, có ai biết hiện tại là mấy giờ không?”
Miêu Tiểu Thiện nhìn đồng hồ hoạt hoạ trên cổ tay, kinh ngạc hỏi:
“Hình như đồng hồ của ta bị hư, bây giờ mà là bốn giờ sáng này.”
“Ủa, trên điện thoại di động của ta cũng vừa qua bốn giờ năm phút sáng, vừa rồi xem rõ ràng mới tám giờ rưỡi.”
“Sao trôi qua lâu thế nhỉ?”
Mọi người phát hiện thời gian không khớp.
Dương Gian quay đầu nhìn tòa nhà dạy học bị bóng tối bao phủ ở phương xa, tiếp đó nói:
“Mấy giờ không quan trọng, ta chỉ đang nghĩ nơi này phát sinh chuyện lớn như vậy, thời gian trôi qua lâu như vậy, tại sao bên ngoài không có chút phản ứng nào hết?”
“Đúng rồi, lúc nãy ta đã báo cảnh sát.”
"Ta còn gọi điện thoại cho mẹ của ta."
"Xung quanh yên lặng quá, bên ngoài trường học lẽ ra vào giờ này vẫn có tiếng xe hơi chạy, nhưng bây giờ không thấy một ánh đèn pha xe hơi nào.”
Dương Gian ngước đầu nhìn bầu trời.
Mờ tối không ánh sáng, giống như bị một lớp âm u bao phủ, không thấy được ánh trăng, ánh sao, điều này không phù hợp lẽ thường.
“Dương Gian, chuyện này là sao?” Trương Vĩ cũng cảm giác không ổn, nỗi hoảng sợ lại lần nữa dâng trào trong lòng.
“Sao trăng gì nữa, chúng ta vẫn luôn ở trong Quỷ Vực.”
Biểu cảm của Dương Gian nghiêm túc, trầm giọng nói:
“Hơn nữa từ đầu đến cuối chúng ta chưa từng thoát ra, phạm vi của Quỷ Vực không chỉ trong tòa nhà dạy học, sân thể dục cũng nằm trong phạm vi đó, rất có thể phạm vi này rộng hơn nữa, chẳng qua tòa nhà dạy học nằm ngay trung tâm Quỷ Vực, còn bây giờ ở bên rìa một chút, hoặc là . . . con quỷ kia di chuyển nên phạm vi Quỷ Vực cũng thay đổi theo vị trí của ông già đó. Nhưng chúng ta không thấy bóng dáng của ông già đó ở bốn phía, cho nên bị ảnh hưởng không lớn.”
"Nhưng ta càng cảm thấy Quỷ Vực là một không gian đóng kín đặc biệt, dù là ở nơi trung tâm hay ngoài rìa, bị ảnh hưởng cỡ bao nhiêu thì hệ số khó khăn đi ra ngoài đều như nhau, hình như khoảng cách xa gần không phải mấu chốt chạy trốn khỏi Quỷ Vực.”
"Nói cách khác, bây giờ chúng ta bị nhốt, như con chim trong lồng, chiếc lồng đang di động, chim ở bên trong bị buộc di động theo, chẳng qua chúng ta không phát hiện được động tĩnh đó.”
“Thế . . . thế hiện tại nên làm gì?"
Vương San San ở một bên run giọng hỏi, tay bấu chặt cánh tay của Dương Gian, thân thể không kiềm được dựa vào người hắn, giống như xem hắn là Chúa cứu thế của mình.
Đời này Vương San San không muốn lại trải qua chuyện phát sinh ở đầu cầu thang nữa.
Mấy người khác vẻ mặt hoảng sợ và mong mỏi nhìn Dương Gian, hy vọng hắn có thể nghĩ ra biện pháp tốt nào đó hoàn toàn thoát khỏi chỗ quỷ quái này.
Dương Gian giữ im lặng, vuốt mấy con mắt khép kín trên mu bàn tay.
Muốn rời khỏi đây có lẽ chỉ có một cách, tiếp tục sử dụng sức mạnh ác quỷ.
Nhưng Châu Chánh từng nói dùng sức mạnh ác quỷ một lần thì sẽ thức tỉnh ác quỷ trong thân thể một phần, bản thân cách cái chết không xa, mãnh liệt còn hơn uống thuốc độc.
“Hèn gì cuối cùng Châu Chánh nói rằng trở thành người ngự quỷ chẳng những là vì người khác, cũng là vì chính mình, bởi vì đôi khi không chỉ vì cứu người khác, bản thân đối diện ác quỷ cũng nhất định phải tự cứu." Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.
“Nhưng trước đó ta phải tìm hiểu rõ một việc, tiện thể chấm dứt một cuộc ân oán, nếu không thì có chết cũng không cam lòng."
Sau khi quyết định, Dương Gian hỏi:
“Trên điện thoại của mọi người có ai giữ số điện thoại của Phương Kính không? Cho ta mượn, nếu ta không đoán sai thì ước chừng hắn cũng bị nhốt trong này chung với chúng ta.”